CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 528

vào mắt dì đây này.” Cô gí sát mặt mình vào mặt cậu. “Maneck,
cháu không nói dối dì đấy chứ. Vì Ishvar và Om là bạn cháu, nên
họ nhờ cháu nói thế phải không?”

“Cháu thề có bố mẹ cháu, thưa dì!” Cậu tách xa khỏi cô, bàng

hoàng. Rồi lời buộc tội khiến cậu nổi giận. “Dì không cần phải
tin cháu, dì muốn nghĩ gì thì tùy. Lần sau đừng nhờ cháu làm
việc gì nữa.” Cậu rời khỏi phòng.

Cô bám theo. “Maneck.” Cậu lờ đi. “Maneck, dì xin lỗi. Cháu

cũng biết chuyện may vá làm dì lo lắng tới mức nào đấy, nên dì
nói mà không kịp nghĩ.”

Cậu im lặng không nói gì một lát rồi tha thứ cho cô. “Không

sao đâu ạ.”

Thằng bé dễ thương quá, cô thầm nghĩ, chẳng giận ai lâu

được. “Họ đã ngủ ngoài – gì ấy nhỉ, hiệu thuốc ấy được bao lâu
rồi?”

“Từ ngày nhà họ bị phá. Dì không nhớ sao? Cái hôm dì không

cho họ ngủ ngoài hành lang ấy?”

Cách cậu nói khiến cô nổi cáu. “Cháu thừa biết lý do tại sao dì

phải từ chối. Nhưng nếu cháu liệu trước được, sao cháu không
nói với dì? Trước khi một chuyện như thế này xảy ra?”

“Cứ cho là cháu đoán được đi nữa, thì có gì khác đâu? Liệu dì

có cho họ ở đây không?”

Cô né tránh câu hỏi. “Dì vẫn thấy chuyện này khó tin lắm. Có

khi ông bảo vệ đó nói dối để bao che cho họ. Trước mắt, dì đành
phải sang xin anh trai dì tiền nhà vậy.”

Maneck cảm nhận rõ những gì cô đang cố co kéo, che đậy,

điều hòa: lòng quan tâm, cảm giác tội lỗi, nỗi sợ hãi. “Ta có thể
đến hỏi cảnh sát,” cậu gợi ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.