CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 556

“Hê, hê, chị khỏi lo. Chân cẳng hãy còn tạm, tôi nghĩ vậy.”

“Ông đếm đi,” cô lạnh lùng chìa xấp tiền ra.

Hai tay lão còn bận bấu chặt chiếc cặp lộn xộn nên món tiền

đưa ra chẳng được nhận về. Lão dỏng tai lắng nghe, xem có
tiếng máy may lạch cạch không. Chẳng có gì. “Chị ơi, chị cho tôi
vào ngồi nhờ một chút để kiếm tờ hóa đơn của chị được không?
Kẻo giấy tờ lại rơi thêm lần nữa thì khổ. Tay tôi run quá.”

Lão đang cần một cái ghế, chuyện ấy là thật, cô biết. Và lão sẽ

tận dụng nó, cái đó chẳng phải bàn. “Được chứ, mời ông vào,” cô
mở rộng cánh cửa. Đến hôm nay thì chẳng còn gì để mất cả.

Nỗi kích động càng làm cơn run rẩy vì mệt của Ibrahim

mạnh thêm. Rốt cuộc, sau bao tháng dùng trăm phương ngàn
kế, lão đã được vào nhà. “Giấy má lẫn lộn hết cả rồi,” lão nói
giọng phân bua, “nhưng tôi sẽ tìm được hóa đơn ngay cho chị,
chị đừng lo.” Lão lại lắng tai nghe những âm thanh ở phòng
trong. A, nhưng trong đó lặng như tờ, dĩ nhiên.

“Phải, của chị đây.” Tên và địa chỉ đã được điền sẵn. Lão ghi số

tiền đã nhận cùng ngày tháng. Một chữ kí quằn quại chạy
ngang miếng tem lệ phí dán ở phía dưới, và món tiền được nhận
về.

“Ông đếm đi.”

“Cần gì, chị. Một khách thuê hai chục năm như chị – nếu

không tin chị thì tôi còn tin ai được nữa?” Nói vậy nhưng lão
vẫn đếm. “Tôi chỉ chiều ý chị thôi đấy.” Lão rút từ túi trong
chiếc áo sherwani ra một cuộn tiền dày cộp và đắp thêm món
tiền của Dina vào. Cũng như chiếc cặp nhựa, món tiền được
buộc bằng một sợi dây chun.

“Thế,” lão nói, “nhân lúc đang ở đây, tôi có thể làm gì giúp chị

được không? Vòi nước rò chăng? Có thứ gì hỏng không? Thạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.