CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 557

cao trát phòng trong có ổn không?”

“Tôi cũng không rõ.” Rõ đồ trơ tráo, cô căm phẫn nghĩ thầm

trong bụng. Bình thường người thuê nhà cứ việc kêu ca đến khô
nước bọt thì thôi, còn bây giờ lão khốn này lại giả bộ tử tế bằng
nụ cười tự động của lão. “Ông tự đi xem xem.”

“Xin tùy ý chị.”

Vào đến phòng trong, lão cong ngón tay gõ gõ mấy bức

tường. “Thạch cao vẫn tốt,” lão lẩm bẩm, không giấu nổi nỗi
thất vọng trước mấy chiếc máy may câm lặng. Rồi, làm như lần
đầu tiên nhận thấy sự hiện diện của hai chiếc Singer, lão nói:
“Chị có tận hai cái máy trong phòng này cơ à.”

“Không có luật nào cấm sở hữu hai chiếc máy may, phải

không?”

“Không hề, tôi chỉ hỏi thôi. Tuy nhiên, giữa thời buổi này,

dưới cái Tình trạng khẩn cấp điên rồ này, chả ai có thể nói chắc
được có những luật lệ gì. Ngày nào chính phủ chẳng khiến bọn
dân đen chúng ta sửng sốt.” Tiếng cười của lão nghe nhạt thếch,
cô tự hỏi không hiểu có lời đe dọa nào ẩn trong những lời lão nói
không.

“Một chiếc lắp kim mảnh, chiếc kia thì kim dày,” cô bịa.

“Chân vịt và áp lực của mỗi chiếc cũng khác nhau. Tôi may rất
nhiều thứ: rèm cửa, ga giường, váy vóc. Mỗi món lại yêu cầu
một loại máy móc đặc chủng.”

“Tôi trông hai cái giống nhau hền hệt ấy, nhưng ngữ tôi thì

biết gì về may vá kia chứ?” Họ vào phòng Maneck, và Ibrahim
quyết định gạt tế nhị sang một bên. “Vậy ra đây hẳn là chỗ cậu
trai kia ở.”

“Sao cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.