CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 563

chuyện đó có gì mà to tát đâu. Các thánh nhân và các thầy tu
toàn đi chân đất đấy thôi. Cả M. F. Husain nữa.”

“M. F. Husain là ai vậy, thưa ngài?” Ishvar rón rén ướm hỏi.

“Bộ trưởng bộ nào đó ạ?”

“Ông ấy là một nghệ sĩ rất nổi tiếng ở đất nước ta. Ông ta

không bao giờ bao bọc bàn chân mình vì ông không muốn xa
rời Đất Mẹ. Thử hỏi, các người còn cần dép làm gì?”

Trong suất đồ dùng trại cấp không có món giày dép nào cả.

Hai bác cháu bèn tìm tòi khắp lán một lần nữa, phòng khi có ai
đó xỏ nhầm dép của họ chăng. Rồi họ rón rén đi bộ ra công
trường, cố tránh những hòn đá sắc nhọn.

“Chả mấy nữa bác sẽ có lại đôi chân như hồi bé,” Ishvar nói.

“Mày biết không, ông nội Dukhi của mày chả bao giờ đi dép cả.
Còn bố mày với bác thì chẳng có tiền mà sắm đôi nào, mãi cho
đến khi học việc với ông trẻ Ashraf xong. Đến lúc đấy chân hai
anh em đã lì như da thuộc rồi – cứ như được người Chamaar
thuộc ấy, dẻo dai chẳng kém gì da bò.”

Đến tối, Ishvar khẳng định lòng bàn chân ông đã cứng hẳn

lên. Ông đắc ý sờ vuốt làn da lấm hàng bánh đất, khoan khoái
cảm nhận bề mặt xù xì dưới ngón tay mình. Nhưng đối với Om,
đó là một cực hình. Đời cậu chưa bao giờ đi chân đất.

Đến đầu tuần thứ hai, cơn choáng của Ishvar kéo dài qua cả

cữ trà sáng, và càng lúc càng trầm trọng hơn dưới mái vòm
nhiệt đang trương to dần. Mặt trời bổ vào đầu ông như một
nắm đấm khổng lồ. Đến trưa, cả người lẫn sọt sỏi chuệnh
choạng ngã lăn xuống mương.

“Đưa lão đến chỗ ngài bác sĩ,” tay giám thị ra lệnh cho hai

người. Ishvar quàng tay qua vai họ và cà nhắc cà nhót nhảy đến
phòng y tế của trại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.