CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 574

sắp được về nhà!”

Om cúi xuống vỗ vai lão, còn Ishvar an ủi lão. “Phải, không

sao đâu, Shankar, đừng lo. Rồi đến một ngày cả ba chúng ta sẽ
được về nhà, khi công việc đã kết thúc.”

“Không, ngày mai tôi sẽ về nhà, thật đấy! Ông trùm của tôi

đang ở đây!” Họ vẫn không chịu tin, mãi đến khi lão giải thích
tường tận.

“Nhưng tại sao bác lại háo hức muốn đi thế?” Ishvar hỏi. “Bác

có phải chịu khổ cực như lũ nô lệ chúng tôi đâu. Cơm nước miễn
phí, chỉ phải lăn bệ đi bưng bê một tí thôi. Bác không thích thế
này hơn là đi ăn xin à?”

“Có một thời gian tôi cũng thích thế, nhất là việc được chăm

sóc hai bác cháu, và những người bệnh khác nữa. Nhưng giờ tôi
thấy nhớ thành phố rồi.”

“Chú may thật,” Om nói. “Công việc này sẽ giết chết chúng

tôi, chắc luôn. Ước gì chúng tôi có thể trở về cùng chú.”

“Tôi có thể xin Ông trùm đưa hai người theo. Ta hãy nhờ ông

ấy xem.”

“Phải, nhưng chúng tôi… thôi được, ta đi hỏi ông ấy nào.”

Họ tìm thấy Ông trùm ăn mày đang ngồi nhâm nhi cốc trà

trên một cái ghế băng gần bếp. Shankar lăn bệ tới và giật nhẹ
gấu quần ông ta. “Có chuyện gì thế, Sâu? Tôi đã bảo chú chờ
trong lán rồi kia mà.” Nhưng ông ta vẫn đặt cốc trà xuống để
khuỵu gối sát bên cạnh lão, lắng nghe, gật gù, rồi xoa đầu lão và
cười ha hả. Ông ta bước đến chỗ hai người thợ may.

“Sâu bảo hai người là bạn của ông ấy. Ông ấy muốn tôi giúp

hai người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.