CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 576

Tay nắm chặt cốc trà, Ông trùm quay về với hai người thợ

may. “Hai người có thể đi nếu đốc công đồng ý. Nhưng sẽ mất
tiền đấy.”

“Bao nhiêu?”

“Thông thường, khi tôi bảo kê cho một ăn mày, tôi thu của họ

mỗi tuần một trăm rupi. Khoản tiền đó bao gồm chỗ ăn xin,
thức ăn, quần áo, và bảo vệ. Tính cả những món đặc biệt như
băng gạc và nạng nữa.”

“Vâng, Shankar – à nhầm, Sâu – cũng đã kể cho chúng tôi biết.

Ông ấy khen ngài lắm, và bảo ngài là một Ông trùm vô cùng
nhân đức. Ông ấy thật may mắn vì ngài đã tới đây.”

Tuy hài lòng vì được tung hô, ông vẫn làm rõ vấn đề mà

không khiêm tốn thái quá. “Chuyện này chả có can hệ gì đến
may với mắn cả. Tôi là Ông trùm ăn mày nổi tiếng nhất thành
phố này. Lẽ dĩ nhiên, gã Điều phối viên phải tìm đến tôi thôi.
Tuy nhiên, trường hợp của hai người thì khác, hai người không
cần bảo kê theo cách như vậy. Vả lại, hai người đã đối xử tốt với
Sâu. Mỗi người chỉ cần trả tôi năm mươi rupi hàng tuần, trong
vòng một năm. Thế là đủ.”

Hai bác cháu rùng mình. “Như thế tính ra là gần hai ngàn

rưởi rupi mỗi người.”

“Phải, đấy là mức giá thấp nhất.”

Hai bác cháu quay ra tính toán món tiền với nhau. “Ba ngày

công may vá mỗi tuần sẽ vào túi ông ta,” Ishvar thì thào. “Như
thế thì nhiều quá, bọn ta sao kham nổi.”

“Còn cách nào khác nữa đâu?” Om nói. “Bác muốn làm quần

quật đến chết trong cái địa ngục của bọn quỷ dữ không tim này
ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.