CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 584

tái trước viễn cảnh nhục nhã và tai tiếng trong họ hàng xóm
giềng.

“Anh sắp trở thành dân Âu đấy ư, Nusswan? Hay anh bị ốm?”

Dina hỏi.

“Anh khỏe, cảm ơn cô,” ông lạnh lùng đáp.

“Chị Ruby với các cháu thế nào?”

“Đều khỏe cả.”

“Tốt. Em rất tiếc phải làm phiền anh khi anh đang bận.”

“Không sao.” Bước chân vào văn phòng này chưa được hai

giây, vậy mà nó đã kịp làm người ta điên máu. Đúng là chỉ có
ngu mới nuôi hi vọng. Phàm việc gì dính dáng đến Dina, đừng
hi vọng gì trước là tỉnh táo hơn cả. Ông sẽ không chi cho cái
đám cưới này dù chỉ một xu. Nếu tảo hôn là tai họa khủng khiếp
của thời xưa, thì đám cưới trẻ conlấy-người lớn lại là bệnh điên
của thời hiện đại. Ông không muốn dính dấp một tí ti gì cái của
ấy hết. Trong khi bác sĩ dặn ông phải để ý đến huyết áp, phải
bơn bớt các vụ mua bán trên Thị trường chứng khoán đi – thì
đây, em gái của chính ông, luôn có mặt để góp phần mình hòng
rút ngắn tuổi thọ của ông.

“Ấy, em vô ý quá,” Dina nói. “Chuyện trò quên cả giới thiệu.

Maneck, đây là bác Nusswan, anh trai dì.” “Bác có khỏe không
ạ?” Maneck nói.

“Ra… rất vui được gặp cậu.” Bắt tay xong, Nusswan ngã phịch

xuống ghế. Một chiếc máy chữ gõ sầm sập ở phòng bên. Quạt
trần nhè nhẹ quay nhát gừng. Bên dưới cục chặn giấy, xấp giấy
vỗ lật phật như một con chim gặp nạn.

“Maneck đã nghe em kể rất nhiều về anh,” Dina nói, “và em

muốn hai người gặp nhau. Cậu ấy đến ở với em từ mấy tháng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.