CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 585

trước.”

“Ở với em?” Em gái ông đã hóa điên thật rồi! Nó nghĩ nó đang

ở đâu, Hollywood chắc?

“Vâng, ở với em. Thế khách trọ còn có thể làm gì khác nữa?”

“Ô phải! Dĩ nhiên! Còn làm gì khác được?” Nỗi sung sướng

quá lớn lao, cơ hồ không thể chịu nổi. Ông muốn khuỵu ngã. Ôi,
đội ơn Thượng Đế! Cứu rỗi! Đội ơn Thượng Đế Chí Tôn!

Thế rồi, ẩn sau ánh nắng và dải cầu vồng vừa lóe rạng phía

cuối chân trời, Nusswan bỗng nhìn ra bô phân dành cho mình:
sẽ không có đám cưới nào hết. Ông cảm thấy như bị lừa. Đúng
kiểu của nó. Tàn nhẫn, vô cảm, lừa ông nuôi hi vọng hão. Thử
nghĩ xem, chỉ mới cách đây vài phút thôi, ông đã thành thực vui
mừng thay cho nó thế nào. Thế mà, một lần nữa, nó lại giễu cợt
ông.

“Giá cả tăng ghê quá,” cô nói. “Em không kham nổi, nên phải

cho thuê phòng. Em thật may mắn vì tìm được một cậu bé
ngoan ngoãn như Maneck.”

“Phải, dĩ nhiên. Rất vui được gặp cháu, Maneck. Mà cháu làm

ở đâu nhỉ?”

“Làm ư?” Dina cáu kỉnh nói. “Nó mới mười bảy tuổi, nó còn

đang học đại học.”

“Vậy cháu học ngành gì?”

“Điện lạnh và điều hòa nhiệt độ.”

“Lựa chọn sáng suốt đấy,” Nusswan gật gù. “Trong thời đại

hiện nay, chỉ có một nền giáo dục kĩ thuật mới giúp cháu tiến xa
được. Tương lai phụ thuộc vào công nghệ và hiện đại hóa mà.”
Dùng lời nói để lấp đầy những khoảng im lặng là một cách để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.