CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 588

“Có lẽ vậy,” Dina nói. “Nhưng em nghĩ chính phủ nên cho

phép người vô gia cư ngủ trên vỉa hè. Như thế, hai thợ may của
em sẽ không biến mất và em cũng chẳng phải đến đây quấy quả
anh.”

Nusswan giơ ngón tay trỏ lên và lúc lắc nó như một cây cần

gạt nước đang làm việc tích cực thái quá. “Những kẻ ngủ trên
vỉa hè gây ảnh hưởng xấu đến toàn ngành. Mới tuần trước, một
người bạn của anh đã nói – anh ấy là giám đốc một công ty đa
quốc gia, xin nói để hai người biết, chứ không phải một doanh
nghiệp ba xu vớ vẩn nào đấy đâu nhé – anh ta nói rằng chí ít hai
triệu người đang bị thừa ra so với nhu cầu, chúng nên bị loại
bỏ.”

“Loại bỏ?”

“Phải. Tiêu diệt ấy mà. Tính bọn chúng vào số liệu thống kê

thất nghiệp hết năm này qua năm khác chả đưa chúng ta tới
đâu, chỉ làm cho số liệu thành ra thảm hại. Mà nói cho cùng,
sống như bọn chúng phỏng có ra hồn người không? Chúng chỉ
lê la cống rãnh, ngẩn ngơ như một đám thây ma.

Cho chúng chết mới là nhân đạo đấy.”

“Nhưng có thể loại bỏ họ bằng cách nào được ạ?” Maneck

gặng hỏi, cố dùng giọng tôn kính, dễ nghe nhất.

“Dễ lắm. Có một cách là phát cho chúng thức ăn miễn phí có

trộn thạch tín hoặc xyanua, loại nào rẻ hơn thì chọn loại ấy. Các
xe tải có thể chạy quanh những đền đài và các địa điểm nơi
chúng hay tập trung để xin ăn.”

“Có nhiều doanh nhân nghĩ như thế không?” Dina tò mò

ướm hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.