CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 617

đã bước vào bên trong phòng khám, cách li khỏi ảnh hưởng ban
đầu của gia đình và bạn bè, họ sẽ mau chóng nhìn ra lợi ích của
việc triệt sản.

Rajaram nhặt nốt mấy miếng vụn còn sót lại trên tờ giấy bọc

chiếc bánh pao-bhaji của mình, rồi vứt nó ra đống gạch vụn.
“Tuy rằng không thích cơ chế mới, tôi vẫn đồng ý thử. Đến giờ,
ai ai cũng biết các Tuyên truyền viên chỉ toàn nói láo. Dù tôi đến
đâu, thành phố hay ngoại ô, họ đều chửi bới tôi, gọi tôi là mối đe
dọa với giống nòi, thằng bào chế thuốc gây bất lực, thằng thợ
thiến, thằng ma cô dẫn thái giám. Mà tôi đây chỉ đang làm một
công việc của chính phủ, cố tìm kế sinh nhai thôi. Làm sao
người ta làm ăn gì nổi trong tình trạng như thế ngày này qua
ngày khác. Không, tôi bảo, việc này không dành cho tôi.”

Anh ta nói với cấp trên là mình sẵn sàng làm việc theo nếp

cũ, phát tờ rơi và giải thích thủ tục, nhưng sẽ không lừa dối
thêm nữa. Họ nói cách làm cũ không còn nằm trong danh sách
lựa chọn – định mức đã tụt quá xa rồi. Phải có kết quả thực mới
đủ bù đắp chi phí ăn, ở và xe đạp cho mỗi Tuyên truyền viên.

“Vậy là tuần trước tôi mất cả ba khi bị họ tống cổ. Giờ tôi túng

lắm. Chẳng còn cách nào khác, đành phải quay về nghề cũ thôi.”

“Thu mua tóc ấy hả?”

“Phải, tôi sẽ đi bán ngay mấy chiếc đuôi sam này,” anh ta chỉ

cái bọc hai người thợ may vừa mang tới. “Tôi cũng sẽ bắt đầu
làm lại công việc từ ngày xưa. Cắt tóc. Tôi phải làm cả hai vì
không có chỗ chứa nên chuyện thu mua tóc cũng bị hạn chế.
Nhưng tôi cần tám nhăm rupi. Để mua lược, kéo, tông đơ, dao
cạo. Hai bác cháu cho tôi vay tạm được không?”

“Để tôi nghĩ đã,” Ishvar nói. “Mai gặp lại chúng tôi nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.