CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 622

“Phải rồi,” Dina đáp. “Tối nay chúng ta sẽ nấu nướng trên đầu

cậu ta. Cậu ta vốn là một anh chàng nóng đầu mà.”

Chính câu nói đùa của Dina đã lần đầu tiên khiến cô nảy ra ý

định cho hai người thợ ăn trong nhà mình tối hôm đó. Những
nhân tố khác càng củng cố thêm ý tưởng này. Nỗi bận tâm về gã
khốn Ibrahim sẽ được xử lý triệt để; hai người thợ may không
hề ra ngoài ăn trưa lẫn ăn tối. Vả lại, Om đã kiên nhẫn ngồi đồng
suốt ngài dài cùng mái tóc đầy dầu, cậu đáng được thưởng lắm.

Nghĩ vậy, cô bèn thái thêm một củ hành và luộc thêm ba củ

khoai tây cho cả hai bác cháu. Người bán bánh mì đi qua khi trời
nhá nhem tối. Thay vì hai ổ bánh nhỏ, cô lấy bốn. “Maneck, lại
đây,” cô gọi vọng ra từ bếp, và nói cho cậu biết ý định của mình.

“Thật sao? Tuyệt quá dì ơi! Được ăn cùng chúng ta, chắc họ

sung sướng lắm!”

“Ai nói là ăn cùng chúng ta? Dì sẽ để đĩa của họ ngoài hành

lang.”

“Dì muốn đối tốt với họ hay muốn sỉ nhục họ thế?”

“Có gì mà sỉ nhục? Ngoài hành lang cũng sạch sẽ, thoáng mát

mà.”

“Tốt thôi. Đã thế, cháu cũng ra hành lang ăn. Cháu không thể

can dự vào một trò sỉ nhục đến thế được. Bố cháu chỉ cho mỗi
chó hoang ăn ngoài hiên nhà thôi.” Cô nhăn mặt, và cậu biết
mình đã thắng.

Dina còn nhớ lần cuối cùng bốn phía bàn đều có người ngồi:

vào lễ kỉ niệm ba năm ngày cưới của cô, cái đêm Rustom mất,
mười tám năm về trước. Cô bày ra bốn cái đĩa và gọi hai người
thợ may vào. Khuôn mặt họ thành thực bày tỏ một niềm vinh
dự vô biên trước cử chỉ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.