CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 626

cạnh là chiếc cân treo lủng lẳng bằng một sợi xích to nặng dòng
từ trên trần nhà xuống.

“Mấy anh chàng này làm ăn chậm chạp quá,” Ishvar nói, “ai

lại cứ vác từng bao một như thế. Ra đi, Om, chỉ cho họ cách vác
hai bao một lúc đi.”

“Đừng trêu cậu bé tội nghiệp nữa,” Dina nói, khi thấy cậu vờ

xắn tay áo lên. “Mà sao cậu ấy gầy thế? Anh có chắc cậu ấy
không bị giun không?”

“Không không, cô Dina, không có giun đâu, tin tôi đi. Với lại,

tôi sẽ sớm cưới vợ cho nó, tài nấu nướng của vợ nó sẽ đắp thêm
da thịt cho nó ngay ấy mà.”

“Cậu ấy còn trẻ thế, đã lấy vợ thế nào được.”

“Gần mười tám rồi, còn trẻ gì nữa.”

“Cô Dina nói đúng đấy, bác thôi ngay cái ý tưởng điên rồ ấy

đi,” Om nhấm nhẳng.

“Đồ mặt khỉ.”

Hàng người ngày càng dài hơn. Phía sau có người gào thúc

giục, người bán hàng lập tức nhảy vào tham chiến, sẵn sàng
“thù tiếp” kẻ lắm điều kia. “Nói phải nghĩ một tí chứ! Nếu xe tải
không được dỡ hàng, thì tôi biết bán cho các người cái gì? Sỏi
với cát chắc?”

“Chúng mày toàn bán cho bọn tao cái của ấy còn gì!” Người

kia thét lại, đám đông cười ồ. “Chúng mày chưa bao giờ ăn thử
hàng mình bán à?” Ông ta là một người nhỏ thó có một cái bướu
rất to, khiến ai nấy trong hàng đều quay ra nhìn chằm chặp.

“Tiên sư thằng khốn, cút xéo cho ông nhờ! Có ai ép mày mua

đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.