CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 635

dù là khố hay quần lót hay quần dài, vì lão liên tục phải vặn vẹo
uốn éo trên bệ lăn. Một khi món đồ tuột khỏi eo, lão đành chịu
cứng chả làm gì nổi cho đến khi Ông trùm đi tuần ngang qua.

“Tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời rồi,” Dina nói. Cô tìm thấy bộ đồ

bơi cũ dùng hồi đi học, loại một mảnh, và giải thích thiết kế của
nó. Làm nhái lại cũng dễ thôi, chỉ cần sửa sang một chút như
thêm tay áo, cổ áo, và một hàng khuy ở mặt trước áo.

“Ý tưởng của cô thật là số dách,” Ishvar trầm trồ.

Ông sắp riêng một lố vải pô-pơ-lin màu nâu nhạt, và chiều

hôm sau cầm theo cuộn thước dây sang Vishram. Vừa thổi phù
phù đĩa nước trà, ông và Om vừa nhìn qua cửa sổ. Shankar đang
thử bài mới trên vỉa hè.

Ông trùm ăn mày siêu sáng tạo đã kéo dài cái bệ bằng cách

đóng thêm một tấm ván nữa. Shankar nằm ngửa trên đó, huơ
huơ hai mẩu đùi cụt lủn trong không khí. Chỉ cần cử động
mạnh là hai hòn dái của lão lại tòi ra khỏi mớ vải quấn mông.
Lão cố nhồi lại vào trong, nhưng làm thế đòi hỏi một cú rướn
người vô cùng khổ sở, nên một lúc sau, lão đành để mặc cho bìu
chảy thõng thẹo.

“Ới các ông bà ơi, cho lão một xu,” lão hát, lắc lắc chiếc ống bơ

xin tiền theo nhịp một và ba. Chiếc ống bơ đứng giữa trán lão,
nằm lọt giữa hai lòng bàn tay cụt ngón. Khi mệt, lão đặt nó bên
cạnh đầu, để hai tay thoải mái huơ vẫy như hai mẩu đùi cụt.

Đến khi hai người thợ uống xong trà, lão đã đang ngồi dậy.

Góc nhìn từ tư thế nằm ngửa vẫn còn mới mẻ với lão, lão chỉ có
thể thử nghiệm từng chút một, phập phồng trong những phút
dài sợ hãi, chỉ lo ai đó sẽ giẫm lên người mình. Giờ cao điểm, khi
hàng đoàn người tràn qua vỉa hè, là khoảng thời gian của nỗi
kinh hoàng tột độ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.