CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 636

Thấy Ishvar và Om bước ra, lão đẩy chiếc bệ rời lề đường để

tới nói chuyện với hai bác cháu.

“Mới có bệ lăn cải tiến hả, Shankar?”

“Biết làm sao được, phải không ngừng thỏa mãn bà con thôi.

Ông trùm nghĩ đã đến lúc thay đổi. Từ khi chúng ta rời khỏi cái
chốn kinh khủng kia, ông ấy đối xử với tôi tốt lắm. Còn tử tế
hơn cả trước kia. Mà ông ấy cũng không gọi tôi là Sâu nữa, mà
dùng tên thật, như hai người.”

Lão rất phấn khởi khi biết kế hoạch của họ nhằm thiết kế một

chiếc áo vét có một không hai dành riêng cho lão. Cả ba cùng ra
một chỗ kín đáo trong con ngõ sau lưng Vishram để Ishvar đo
đạc cho lão.

“Chắc bác sướng lắm nhỉ,” Om nói. “Giờ bác có thể ngủ ngay

trong lúc làm việc được rồi.”

“Cậu không biết đó là một chốn thần tiên đến mức nào đâu,”

Shankar ranh mãnh đáp. “Chỉ mới ba ngày, và những gì tôi được
thấy. Nhất là khi mấy cái váy bay xập xòe trên đầu tôi.”

“Thật á?” Om ghen tị lắm. “Bác thấy gì?”

“Từ ngữ nào cũng là quá kém cỏi, không thể tả hết cái chín

muồi, cái căng mọng, của những thứ mà đôi mắt tôi đã được
chén.”

“Có lẽ cậu cháu tôi đang muốn thay bác nằm trên bệ trong

một, hai ngày đấy,” Ishvar lạnh lùng nói.

“Trước hết cậu ta phải làm gì đó với đôi chân mình đã,”

Shankar nói, máu đùa chua cay lại nổi lên. “Tôi biết rồi, chỉ cần
quỵt tiền Ông trùm. Thế là tự khắc chân tay sẽ gãy hết ráo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.