CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 642

Hôm đó hóa ra lại là một buổi tối bận rộn cho tiệm May cao

cấp. “Ba người đem vận may đến cho tôi đấy,” Jeevan nói. Một
gia đình tới đặt quần áo cho ba đứa con gái nhỏ, bà mẹ hãnh
diện cắp súc vải dưới nách, ông bố mặt mày cau có dữ tợn. Họ
muốn may cho mỗi đứa một chiếc áo cánh và một cái váy dài
sao cho kịp diện vào lễ Divali.

Vừa đưa một ngón tay lên búng búng môi, Jeevan vừa vờ săm

soi cuốn sổ đặt hàng. “Chỉ còn một tháng nữa thôi,” anh ta ca
cẩm. “Ai cũng vội.” Anh ta ậm ừ, ngâm nga, tạo thành những
âm thanh lách cách qua kẽ răng, rồi trả lời có thể may được,
nhưng chỉ xong vừa kịp hạn mà thôi.

Mấy đứa bé gái nhảy cẫng lên vì mừng rỡ và sung sướng. Ông

bố dữ tợn bèn quát chúng đứng im không ông ta sẽ đập vỡ đầu
cả ba đứa. Vợ con ông ta chẳng thèm lý gì đến lời đe dọa thái quá
kia. Họ đã quá quen với cung cách ăn nói kì quặc của ông.

Jeevan đo súc vải, một tấm vải polyester in họa tiết chim

công. Anh ta cau mày vẻ nghiêm trọng, đo lại vải, và tuyên bố,
ngón tay vẫn búng môi, rằng số vải này không đủ cho ba chiếc
áo cánh và ba cái váy dài. Lũ trẻ bậm bịu chực khóc.

“Gã khốn chân khoèo đang nói điêu đấy,” Om thì thào với

Maneck. “Cứ xem khắc biết.”

Anh ta đo lại lần thứ ba và nói, với giọng điệu ra chiều ta đây

nhân đức, rằng có một giải pháp khác. “Sẽ là rất khó, nhưng tôi
có thể may váy liền dài tới gối.”

Ông bố và bà mẹ tuyệt vọng vồ lấy phương án thay thế, bảo

Jeevan cứ theo thế mà làm. Anh ta rũ tung cuộn thước trong
không khí và mời mấy đứa trẻ đứng lên phía trước để đo. Chúng
đứng thẳng đuỗn, như những con búp bê của một nghệ sĩ múa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.