CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 652

Ishvar, người được gián tiếp thưởng thức những cuộc du ngoạn
của họ, và Dina, ngập trong cơn sóng nhiệt huyết của hai cậu
trai, bỗng thấy lại điều gì đó trong những ngày thơ bé của chính
mình.

Khi kì nghỉ đã trôi qua phân nửa, một đợt mưa muộn tràn

đến phủ kín bầu trời. Những trận mưa rào giữ rịt hai cậu trai
trong nhà. Trong lúc buồn chán và ngứa ngáy chân tay, Maneck
bỗng nhớ đến những quân cờ. Om chưa bao giờ trông thấy một
bộ cờ vua nào, những con cờ bằng nhựa thu hút trí tưởng tượng
của cậu. Cậu đòi học chơi.

Maneck bắt đầu bằng việc dạy tên từng quân: “Vua, hậu,

tượng, mã, xe, tốt.” Những chữ tạc sẵn rót vào tai cậu những
thanh âm êm ái quen thuộc. Cậu khoan khoái mân mê những
quân cờ trong tay mình sau biết bao thời gian qua, hồi sinh
chúng từ cỗ quan tài bằng gỗ dán bọc nỉ để về với ô vuông dành
cho mình, sẵn sàng cho cuộc chiến.

Rồi, đột nhiên, âm thanh giọng nói của cậu biến thành

những tiếng vọng xa xăm của một giọng nói khác – giọng nói đã
từng kể tên những quân cờ cho chính cậu hồi còn ở kí túc xá đại
học. Cậu ngưng bặt, không tài nào tiếp tục giải thích luật chơi
nữa. Giọng nói ấy đang dần moi móc những tàn cốt từ quá khứ
mới đây của cậu, quá khứ mà cậu đang cố quên đi, đã quên được
một nửa, và không bao giờ muốn thấy lại. Nay chúng đột ngột
trỗi dậy bằng một sự hăm hở đến lố bịch.

Cậu trân mắt nhìn bàn cờ, nơi mỗi con cờ chứa chấp một hồn

ma trong ô vuông của nó. Ba mươi hai hồn ma khởi động nước
đi của riêng mình, một đội quân kí ức đang múa may, xô đẩy,
giễu cợt, nhăm nhe đấu với ý chí quyết lãng quên của cậu. Rồi
những quân cờ nhảy múa thay hình đổi dạng, và từ sáu mươi tư
ô vuông, khuôn mặt của Avinash hiện ra, tươi cười với cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.