CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 653

Lấy hết sức bình sinh, Maneck bỏ bàn cờ và ra đứng bên cửa

sổ. Mưa sầm sập dội xuống phố phường. Chiếc xe máy của ai đó
nằm im, được phủ kín bằng một tấm vải dầu hắt ra những tiếng
lộp bộp điếc tai. Những vũng nước bao quanh nó lầy bùn, nom
chẳng lấy gì làm hấp dẫn. Chẳng có đứa trẻ con nào đùa nghịch
hay té nước, đường phố buồn tênh dưới cơn mưa quá ư dai dẳng
và dữ dội này. Cậu ước sao mình chưa bao giờ mở hộp cờ ra.

“Có chuyện gì thế?” Om hỏi. “Không có gì.”

“Thế thì tiếp đi. Đừng phí thời giờ nữa, dạy tớ cách chơi đi.”

“Chỉ là một trò chơi ngu ngốc thôi. Bỏ đi.”

“Nếu nó ngu ngốc, sao cậu lại có nó?”

“Có người cho tớ mượn. Rồi tớ cũng sẽ phải trả lại thôi.” Cậu

nhìn dòng nước xoáy từ cống ngầm cuốn nuốt những vỏ bao
thuốc rỗng và nắp chai nước giải khát. Kohlah Cola sẽ không có
mặt trong số đó. Không, chừng nào bố cậu vẫn còn duy trì cung
cách bảo thủ cũ kĩ. Lẽ ra nhà cậu đã có thể ăn nên làm ra biết
chừng nào. Và cậu sẽ không bao giờ phải đi học ở cái trường chết
giẫm này. Hẳn trong đời cậu đã có nước đi nhầm nào đó, cậu
chợt nghĩ, nên giờ mới thành ra thế cờ này.

“Cậu không muốn dạy tớ chứ gì,” Om nói, đoạn gạt những

quân cờ vào hộp. Chúng rơi xuống với những âm thanh lộp độp
trách móc. Maneck nhìn lại, và mở miệng ra như thể sắp nói
điều gì. Om không để ý thấy, vẫn đẩy nắp hộp đóng lại.

Maneck nán lại bên cửa sổ một lát rồi quay lại với bàn cờ. “Tớ

chẳng muốn làm phiền cậu đâu,” Om nói, giọng mỉa mai. “Cậu
có chắc cậu muốn dạy tớ không?”

Cậu không nói năng gì, sắp lại bàn cờ và bắt đầu giải thích

luật chơi. Nước mưa đập ầm ầm lên tấm vải dầu phủ chiếc xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.