CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 657

Maneck thơ thẩn bước vào trong buồng thử đồ phía sau tấm

rèm. “Được trốn trong này lúc họ vào thay quần áo chẳng khoái
à?”

Om cũng vào săm soi phía trong. Cậu thấy ba chiếc móc treo

đồ và một tấm gương, nhưng tịnh chả có chỗ nào để có thể nguỵ
trang cho một người. “Bất khả thi,” cậu kết luận.

“Chú em nghĩ thế thật à?” Jeevan nói. “Để anh chỉ cho hai

thằng lỏi chúng bay xem cái này nhé.” Anh ta dẫn họ ra đằng
sau quầy, đến mặt hậu của bức vách tạo thành lưng buồng.
“Ghé mắt vào đây,” anh ta nói, đoạn chỉ vào một kẽ nứt trong
góc.

Om ồ lên. “Từ đây mình có thể nhìn thấy tất tật!”

“Để tớ xem nào,” Maneck vừa nói vừa đẩy cậu ra. “Ối chà,

hoàn hảo!”

Jeevan búng môi và cười khẩy. “Phải, nhưng đừng có hòng.

Anh đây họa có điên mới để hai đứa chúng mày chui vào đó.”

“Trời ơi, thôi mà!” Om kêu lên. “Đây đích thị là một sô miễn

phí từ-đầu-đến-đít hoàn hảo!”

“Hoàn hảo, có. Miễn phí, không. Cái gì cũng có giá cả. Mấy chú

em đi xem phim thì phải mua vé. Đi tàu hỏa cũng phải xùy
tiền.”

“Bao nhiêu?” Om hỏi.

“Bao nhiêu cũng chả quan trọng. Anh không thể mạo hiểm

danh dự của cửa hiệu này được.”

“Thôi mà, giời ạ, anh Jeevan, em xin đấy!”

Anh ta bắt đầu thấy hối hận. “Hai chú em sẽ kiềm chế chứ?

Không phát rồ phát dại lên lúc nhìn thấy da thịt chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.