CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 67

Thoạt đầu, Dina và Rustom đã đồng ý ngủ lại đây theo gợi ý

của Nusswan. Nhưng rồi họ nhận thấy các phòng còn cần được
sắp đặt lại sau bữa tiệc. Vì vậy tới thẳng căn hộ của Rustom sẽ
tiện hơn.

“Đừng lo lắng gì cả, mấy người này sẽ lo phần dọn dẹp, họ

được trả công để làm việc đó cơ mà.” Nusswan nói. “Hai em cứ
về đi.” Anh ta ôm lấy em gái, rồi đến em rể. Với Dina, đó là cái
ôm thứ hai trong ngày. Lần thứ nhất là lúc buổi sáng, sau khi
thầy cả kết thúc phần ban phúc lành cho cô dâu chú rể; đó cũng
là lần thứ nhất trong suốt bảy năm trời. Một cục nghẹn bỗng
dồn lên cổ cô. Cô cố nuốt xuống; trong khi đó, Nusswan vội vã
đưa tay lên quệt ngang mắt. “Chúc hai đứa hạnh phúc!” Anh ta
nói.

Dina đi lấy chiếc va li đã được chuẩn bị sẵn cho đêm nay. Các

đồ đạc còn lại của cô sẽ được chuyển đi sau. Nusswan tính chia
cho cô một phần bàn ghế tủ giường trong số gia sản cha mẹ họ
để lại. Anh ta tiễn hai vợ chồng trẻ đến hết con ngõ rải đá cuội ra
tận taxi và vẫy tay chào tạm biệt. Cô ngạc nhiên nhận thấy
giọng anh mình hơi lạc đi: “Chúc hai đứa mọi điều tốt lành!
Thượng Đế sẽ phù hộ cho các em!”

Sáng hôm sau, hai vợ chồng thức dậy rất muộn. Rustom đã

xin nghỉ làm hẳn một tuần, dẫu rằng họ không đủ tiền để đi bất
cứ đâu trong tuần trăng mật.

Dina đứng giữa gian bếp âm u để pha trà trong khi chồng cô

dõi theo bằng ánh mắt lo lắng. Căn bếp là phòng nhếch nhác
nhất trong nhà, trần và tường đều đen kịt khói ám. Bà mẹ
Rustom đã quen nấu bếp than từ thuở lọt lòng. Cuộc kết thân
ngắn ngủi giữa bà và dầu hỏa diễn ra không suôn sẻ cho lắm –
dầu sánh ra, lửa bùng lên, làm bỏng cả đùi bà. Bà đi đến kết
luận: dùng than lành hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.