CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 69

ấy.”

“Khiếp, nghe kinh quá!”

Nhìn mặt cô nhăn nhó, anh cười phá lên. “Làm sao anh nói

khác được, người ta gọi chỗ đấy như thế thật mà. Nào, để anh
cho em xem lỗ f của đàn anh nhé.” Anh lấy chiếc hộp đàn cất
trên nóc tủ búp phê xuống. “Em thử nhìn hình dáng của hai cái
khe hở trên hộp đàn mà xem!”

“Ô, trông giống hệt chữ f viết thảo.” Cô di ngón tay theo

đường uốn lượn, và khẽ chạm lên sợi dây đàn. “Nhân tiện đang
mở đàn ra, anh thử chơi bản gì đó đi.”

Anh đóng chiếc hộp lại, hơi kiễng chân lên cất nó trở lại nóc

tủ. “Chơi đi, chơi đi, chơi đi – hồi xưa bố mẹ anh cũng toàn nói
thế đấy.” Anh cầm lấy tay cô và áp nó lên môi. “Ước gì anh biết
đường mà giữ lại chiếc giường đôi.” Đoạn anh ngượng nghịu
hỏi: “Tối qua em có được thoải mái không?”

“Có ạ.” Nhớ lại những kí ức còn tươi nguyên về chiếc giường

đơn chật hẹp nơi họ ôm chặt lấy nhau mà ngủ, má cô bừng đỏ.

Sau bữa sáng với trứng ốp lếp và bánh mì phết bơ, anh mở

cửa trước ra và nói có một bất ngờ dành cho cô. “Đêm qua trời
tối quá, nên anh chưa cho em xem được.”

“Cái gì vậy anh?”

“Em phải ra hẳn ngoài này mới thấy.”

Cô nhìn thấy một tấm biển đồng mới tinh, lấp lánh dưới

nắng, trên mặt khắc mấy chữ “Ông bà Rustom K. Dalal. Anh đắm
mình trong niềm vui sướng của cô trước tấm biển tên.

“Anh vừa mới treo lên hôm kia thôi.”

“Dễ thương quá!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.