CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 672

bạc. Giữa thời buổi này, chúng tôi còn làm ăn hiệu quả hơn khối
bọn chúng.” Hắn đang nhai trầu đầy mồm nên nói năng khá
khó khăn, những giọt nước đỏ sậm nhểu ra từ khóe miệng hắn.

“Anh Ishvar, chạy ra đầu phố mau!” Dina kêu. “Gọi cảnh sát

vào đây!”

Gã đầu hói chặn luôn cửa. Trong khi cố gắng vượt qua hắn,

Ishvar bị đẩy bật ra, lăn lông lốc đến tận cuối hành lang.

“Cho tôi xin, cho tôi xin! Đừng đánh nhau,” Ibrahim kêu lên,

hàm râu bạc phơ của lão run lên theo từng lời.

“Nếu các người không cút đi, tôi sẽ kêu cứu đấy,” Dina nói.

“Nếu cô kêu, chúng tôi sẽ khiến cô phải thôi,” gã hói nói bằng

giọng vỗ về. Hắn tiếp tục đứng canh cửa chính trong khi gã nhai
trầu thong thả bước vào phòng trong. Ibrahim, Dina, cùng hai
người thợ may bất lực đi theo. Maneck ngồi nguyên trong
phòng nhìn ra.

Gã kia đứng bất động, mắt nhìn quanh, cơ hồ đang tỏ ý

ngưỡng mộ chốn này. Bỗng hắn nổ bùng. Hắn cầm một chiếc
ghế đẩu lên và dang tay dang túi bụi vào hai cái máy khâu. Khi
cả mấy cái chân gỗ đã rụng hết, hắn chuyển sang dùng chiếc
ghế thứ hai cho kì tới lúc chính nó cũng tan nát.

Hắn vứt ghế đi, đá hai chiếc Singer đổ chổng kềnh, và lao vào

xé đống váy đã may xong được xếp thành chồng trên bàn, tay cứ
nhè chỗ có đường may mà giằng. Hắn vật lộn khá vất vả – vì vải
mới và chỉ vừa may không dễ gì mà rách ngay. “Xé này, con mẹ
nó, xé hết!” Hắn gầm gừ chửi rủa đống váy.

Ishvar và Om, nãy giờ vẫn tê liệt, bỗng cử động lại được và lao

vào hòng cứu vớt thành quả lao động của mình. Cả hai đều bị
ném tung ra như những cuộn vải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.