CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 678

van nài, tôi van nài. Nếu ông ấy điên lên đòi đuổi người thuê
nhà, tôi phải tìm đến tận cửa nhà người ta mà nhắc lại nguyên
si lời ông ấy. Tôi là thằng hầu đứa ở của ông ấy. Ai cũng nghĩ tôi
là thằng ác độc, nhưng nào có phải vậy, tôi cũng muốn công lý
được thực thi, cho chính tôi, cho mấy người, cho mọi người.
Nhưng thế giới này đã bị lũ người xấu xa thâu tóm cả rồi, bọn
chúng ta chẳng còn cửa nào đâu, bọn ta chẳng có gì ngoài khổ
đau và sóng gió…”

Lão suy sụp hoàn toàn. Ishvar nắm cánh tay lão và dẫn lão ra

ngồi xuống ghế, nỗi căm hận của ông vơi dần. “Nào, ngồi xuống
và đừng khóc nữa. Trông chẳng đẹp tí nào.”

“Tôi còn biết làm gì ngoài khóc đây? Những giọt nước mắt

này là tất cả những gì tôi còn để cho chị. Chị ơi, tha lỗi cho tôi.
Tôi hại chị mất rồi. Bọn đầu gấu sẽ quay lại sau bốn tám tiếng
nữa. Chúng sẽ vứt hết đồ đạc của nả của chị ra đường. Chị gái
khốn khổ, chị sẽ đi đâu?”

“Tôi sẽ không mở cửa cho chúng, thế thôi.”

Lời quả quyết trẻ con của Dina khiến Ibrahim mủi lòng, lão

lại bắt đầu sụt sịt. “Chẳng ăn thua đâu. Chúng sẽ dẫn cảnh sát
đến phá khóa.”

“Có lẽ nào cảnh sát lại giúp chúng?”

“Cái thời buổi Tình trạng khẩn cấp này khủng khiếp lắm, chị

ạ. Tiền có thể mua được cả mệnh lệnh cảnh sát khi cần. Công lý
được bán cho kẻ nào trả giá cao nhất.”

“Nhưng chuyện tôi và thợ làm đồ may ở đây thì có là gì với

ông chủ nhà?” Giọng cô vỡ òa. “Việc tôi làm có hại đến ai đâu?”

“Ông chủ chỉ cần một cái cớ thôi, chị ạ. Những căn hộ kiểu

này đáng giá cả một gia tài, nhưng Luật nhà cho thuê chỉ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.