CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 686

Hi vọng được cứu vớt nhạt dần cùng buổi chạng vạng. Khi

đêm tối dày thêm, cả bốn người ngồi trong im lặng, cố gắng
mường tượng ra bộ mặt của ngày mai. Thế là hết, Dina thầm
nghĩ, chấm dứt cuộc sống độc lập cô đã vất vả bảo tồn suốt bao
năm nay. Nuôi hi vọng ở Nusswan cũng chẳng ích gì. Ngay cả
luật sư của ông cũng chẳng làm gì nổi nếu bọn đầu gấu của lão
chủ nhà vứt hết đồ đạc của cô ra đường. Cái câu đám luật sư hay
nói có nghĩa gì nhỉ – xin xỏ cho lắm không bằng nắm trong tay.
Và dù trong trường hợp nào, lý tưởng về sự tồn tại độc lập chỉ là
ảo tưởng mà thôi. Tất cả mọi người đều phụ thuộc vào một ai
đó. Nếu không phải Nusswan, cô sẽ phải tiếp tục dựa dẫm vào
hai người thợ may và công ty xuất khẩu Au Revoir – như thế
đâu lại hoàn đấy… và có thể Nusswan sẽ gọi một chiếc xe tải
đến dọn hết đồ đạc tư trang của cô rồi đưa về nhà của cha mẹ cô
– ngôi nhà mà ông ta thường thích gọi là nhà của ông. Lúc nào
cũng nhai nhải nghĩa vụ của ông là chăm sóc em gái. Giờ ông ta
có thể nói câu đó bất cứ khi nào mình muốn.

Một con mèo ré lên ngoài cửa sổ bếp, cả mấy người cùng ngồi

bật dậy, hoảng hốt. Những con mèo khác cũng nối lời. “Chả hiểu
cái gì làm chúng sợ thế nhỉ,” Ishvar bồn chồn nói.

“Chỉ là thỉnh thoảng chúng thích gào lên thế thôi,” Maneck

nói. Nhưng cậu lại ra xem, những người khác cũng đi theo. Trên
con ngõ tịnh không có dấu hiệu của bất cứ điều gì bất thường.

“Mọi người có nghĩ bọn đầu gấu sẽ quay lại tối nay không?”

Om nói.

“Ibrahim đưa ta thông báo trong bốn mươi tám tiếng,” Dina

nói. “Nên có khi là tối mai. Nghe này, kể cả nếu tôi có nhờ ông
anh tôi giúp đi nữa, cơ hội của chúng ta cũng không sáng sủa gì
lắm đâu. Thời gian còn ít quá. Và ai mà biết được chuyện gì sẽ
xảy ra? Tôi không muốn có thêm bất cứ vụ đánh đấm nào ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.