CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 687

Sáng mai, tất cả mọi người phải thu dọn đồ đạc và rời đi. Sau
này, nếu tình hình ổn thỏa, mọi người có thể quay về.”

“Tôi cũng nghĩ y như vậy,” Ishvar nói. “Bác cháu tôi sẽ đến

chỗ ông bảo vệ. Còn Maneck có thể thử tìm chỗ trong kí túc xá.”

“Nhưng chúng ta phải giữ liên lạc mới được,” Om nói. “Không

chừng bác cháu nhà cháu có thể may trong nhà của anh trai cô.
Kể cả công ty này có cắt hợp đồng thì vẫn còn những công ty
khác sẽ giao việc cho cô chứ.”

“Phải, chúng ta sẽ xoay xở xem sao,” cô nói, chẳng còn lòng dạ

nào để cho họ biết Nusswan thể nào cũng cấm tiệt chuyện này.
“Nhưng hai người không nên chỉ trông vào mình tôi thôi, hai
người phải tìm việc ở những nơi khác nữa.”

Maneck vẫn im lặng trong khi ba người kia kiên gan tìm cách

cứu vớt những mảnh sinh kế của mình. Toàn bộ kĩ năng dùng
kim và chỉ của họ cũng chẳng thể giúp chắp vá nó lại như xưa,
cậu nghĩ thầm. Cớ sao cuộc đời lại đối xử với con người ta tai
quái làm vậy, xé tan nát những gì tốt đẹp nhưng lại để mặc
những thứ tồi tệ sinh sôi nảy nở như nấm mốc trên thức ăn bỏ
lây lất ngoài tủ lạnh? Ông thợ sửa bản in Vasantrao Valmik có lẽ
sẽ nói tất cả những điều đó là một phần của sự sống, rằng bí
quyết sinh tồn là cân bằng giữa hi vọng và tuyệt vọng, là nắm
lấy đổi thay. Nhưng nếu nắm phải đau thương và hủy diệt thì
sao? Không. Nếu có một cái tủ lạnh đủ to, cậu sẽ có thể bảo quản
những giờ phút hạnh phúc trong căn nhà này, giữ cho chúng
không bao giờ hư hỏng; cả Avinash và môn cờ vua, những thứ
đã bị lên men chua quá nhanh, cậu cũng sẽ cứu chúng; và cả
những ngọn núi tuyết, và cửa hàng Bách hóa Tổng hợp, trước
khi tất thảy trở nên u ám, trước khi bố thành ra như người nào
khác hẳn, còn mẹ biến thành một kẻ nô lệ tự nguyện cho ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.