CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 689

Lòng đau nhói, nhưng cô lờ đi. “Ăn to nói lớn thì dễ lắm. Để

xem cháu độc lập đến đâu khi bọn đầu gấu quay lại và đập toác
đầu cháu ra. Xem chừng mới một trận thì cháu chưa ngán đâu
nhỉ.”

“Sao dì phải quan tâm làm gì? Dì cứ thế gói ghém đồ đạc và

dọn đi, có thấy luyến tiếc gì đâu.”

“Luyến tiếc là trò xa xỉ mà dì không đủ sức trang trải. Mà sao

cháu phải dài mặt ra thế? Đằng nào cháu chả đi, khi cháu đã lấy
được chứng chỉ rồi. Nếu không phải bây giờ, thì cũng là sáu
tháng sau.” Cô giận dữ rời khỏi phòng.

Ishvar bỏ bọc đồ ông đang đóng gói dở ngoài hành lang, bước

vào. Ông ngồi lên giường, quàng tay lên vai cậu. “Cậu biết
không, Maneck, cái mặt con người ta hạn hẹp lắm. Bà cụ nhà tôi
từng nói, nếu ta lấp đầy khuôn mặt bằng nụ cười thì sẽ chẳng
còn chỗ cho tiếng khóc nữa.”

“Cụ nói hay quá,” cậu cay đắng đáp.

“Lúc này đây, khuôn mặt của cô Dina, của Om, và cả tôi đều

bị choán hết chỗ rồi. Lo lắng về công việc và tiền bạc, rồi biết
ngủ chỗ nào tối nay nữa. Nhưng như thế không có nghĩa là
chúng tôi không buồn. Nó không hiện ra trên mặt, nhưng nó
đang núp bên trong này này.” Ông đặt tay lên tim mình. “Ở
trong đây, có không gian vô tận – hạnh phúc, lòng tốt, buồn
đau, giận dữ, tình bạn – tất cả đều đặt vừa vào đây.”

“Cháu biết, cháu biết,” Maneck nói, và bắt đầu cất bộ cờ đi.

“Chú sắp đi gặp ông bảo vệ à?”

“Phải, chúng tôi hẹn trước với ông ấy một câu rồi quay về đây.

Để giúp cô Dina dọn đồ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.