CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 690

“Trước khi đi đừng quên cho bác cháu tớ địa chỉ kí túc xá

nhé,” Om nói. “Sẽ gắng đến đấy thăm cậu.”

Maneck lôi hết đồ trong tủ ra rồi gấp quần áo cho vào va li.

Dina ngó vào ngỏ lời khen ngợi cậu đã chịu xăm xắn lên.

“Cháu giúp dì một việc được không, Maneck?” Cậu gật đầu.

“Cháu biết tấm biển tên gắn trên cửa mà nhỉ? Cháu lấy cái

tuốc nơ vít trên giá bếp tháo nó ra giúp gì nhé? Dì muốn mang
theo.”

Cậu lại gật đầu.

Om và Ishvar quay về với tin xấu. Ông bảo vệ đã bị thay thế,

và người mới không muốn dính dáng gì đến thỏa thuận cũ với
hai người thợ may. Thực ra, anh ta còn nghĩ hai bác cháu thấy
anh ta non mặt nên định lừa lọc gì đó.

“Giờ tôi chẳng biết phải làm sao nữa,” Ishvar chán nản than.

“Chúng tôi sẽ lại phải đi lùng tìm chỗ ngủ khắp các phố thôi.”

“Còn cháu sẽ lại phải vác cái rương,” Om nói.

“Không, cậu không được làm thế,” Dina nói. “Tay cậu sẽ lại bị

đau đấy.” Cô đề nghị mang chiếc rương theo đến nhà Nusswan,
vờ như đó là một phần tư trang của mình. Khi nào cần quần áo,
hai người thợ có thể tới lấy ở cửa sau. Ngôi nhà đó rất to, cô nói,
Nusswan sẽ không thấy gì hết, ông ta không bao giờ lai vãng
xuống bếp, trừ phi nổi cơn khám xét hay gây sức ép tiền bạc.

“Nghe cháu nói này, cháu biết hai người có thể ngủ ở đâu rồi,”

Maneck nói.

“Ở đâu?”

“Trong phòng kí túc xá của cháu. Hai bác cháu có thể lẻn vào

khi đêm xuống, và lẻn ra mỗi sáng sớm. Rương của hai người để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.