CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 735

“Om là một anh chàng đẹp trai,” Maneck nói. “Cứ trông mái

tóc bồng bềnh của cậu ấy mà xem. Cậu ấy thì cần gì giấm trước
đám nọ đám kia. Những cô nàng xinh đẹp nhất chả xếp hàng
dài chờ cưới cậu ấy ấy chứ.”

Ishvar quay ngoắt lại và giơ tay lên, ngón tay ông chỉ còn

cách mặt Maneck một phân. “Cậu thôi ngay pha trò về một
chuyện nghiêm túc như thế đi nhé.”

Trong giây lát, người ta phải tưởng ông sắp đánh Maneck đến

nơi; nhưng rồi ông buông thõng tay xuống. “Tôi coi cậu như con
trai, như anh em của Om. Thế mà cậu đối xử với tôi như thế này
ư? Giễu cợt và nhạo báng một chuyện hệ trọng đến nhường này
đối với tôi ư?”

Maneck ắng họng; cậu có cảm giác mình nhìn thấy nước ầng

ậng dâng lên mắt Ishvar. Nhưng trước khi cậu kịp nghĩ ra câu gì
để vỗ về ông, Om đã kịp can thiệp: “Bác loạn trí thật rồi, bác còn
không thể chấp nhận nổi một câu đùa nữa. Cứ hễ có chuyện gì
là bác chỉ toàn giở giọng bi kịch nghiêm trọng thôi.”

Bác cậu gật đầu hiền lành. “Biết làm thế nào được, việc này

làm bác lo lắng quá đỗi. Ây dà, từ nay trở đi bác sẽ câm như hến
và chỉ im lặng suy nghĩ thôi.”

Nhưng ông tha thiết muốn nghe ý kiến của mọi người, muốn

có một cuộc thảo luận nghiêm túc, một sự đồng thuận có lợi để
nguỵ trang cho nỗi ám ảnh của mình. Và chỉ trong vài phút ông
đã khơi lại việc. “Ai mà biết được đến khi nào một cơ hội vàng
như thế này mới lại xuất hiện? Có tới bốn gia đình tử tế để lựa
chọn. Lắm người mất cả đời cũng chả tìm được một đám xứng
đôi vừa lứa.”

“Cháu còn quá trẻ để lấy vợ mà,” Om chán chường lặp lại.

“Lấy sớm còn hơn lấy muộn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.