CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 737

Một tuần sau khi nhận được lá thư của ông trẻ Ashraf, Ishvar

mới có đủ can đảm để xúc tiến việc xem mặt bốn cô dâu tiềm
năng. Ông viết thư trả lời, khó nhọc nặn ra từng chữ, rằng Om
và ông sẽ quay về trong vòng một tháng. “Như thế chúng tôi sẽ
có đủ thời gian để may nốt số váy cô mang về hôm qua,” ông nói
với Dina. Theo những câu hồi đáp trong thư, sự điềm tĩnh ngày
nào dần quay về với ông, trùm phủ lên người ông như một chiếc
áo sơ mi.

Dina cảm thấy vô cùng khó hiểu: một người chín chắn biết

điều như Ishvar đột nhiên lại biến thành phi lý trí. Phải chăng
ông đang mưu tính một kiểu tống tiền nào đó? Phải chăng ông
hi vọng rằng vì cần đến tay nghề của hai bác cháu, cô sẽ buộc
phải cưu mang cả vợ của Om nữa?

Mối nghi ngờ của cô lúc sôi lúc tắt. Nó bùng lên mạnh mẽ hơn

mỗi khi ông một hai quả quyết rằng vận số của Dina sẽ thay đổi
nếu cô dâu mới dọn vào ở trong căn nhà này. “Cô sẽ nhận ra sự
khác biệt ngay từ giây phút con bé bước qua ngưỡng cửa nhà cô,
cô Dina ạ. Ai cũng biết các cô con dâu có khả năng thay đổi vận
mệnh của cả gia đình.”

“Cô ấy không phải là con dâu của tôi, cũng chẳng phải của

anh,” Dina bẻ lại.

Nhưng Ishvar dễ gì mà bị nao núng vì một tiểu tiết lặt vặt

như vậy. “Con dâu chỉ là một từ thôi mà. Cô thích gọi nó là gì tùy
ý. Bàn tay của vận may đâu có bắt bẻ về từ ngữ.”

Cô lắc đầu vì chán nản và buồn cười. Cô chẳng thể hình dung

Ishvar lại giở trò lừa dối thế được. Nỗi bất lực của ông trong việc
che đậy cảm xúc thì ai cũng biết. Nếu đầu óc ông đang rối ren,
những ngón tay ông chẳng bao giờ chậm trễ để tố cáo tâm trạng
hoang mang ấy; khi ông vui vì chuyện gì đó, nửa nụ cười của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.