CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 741

Dina có cảm giác việc cô chấp thuận “mở cửa” hành lang đã

hợp thức hóa một vị trí cho chính cô trong đám cưới của Om và
cho cô những quyền nhất định. Cậu bé đã chung sống rất hòa
thuận trong mấy tháng vừa qua, cô thầm nghĩ. Những trận
ngứa da đầu đã biến mất và mái tóc của cậu đã khỏe mạnh bình
thường, không còn sũng sĩnh thứ dầu dừa nồng nặc nữa. Về
khoản cuối này, công lao thuộc về Maneck và nỗi ghê tởm cậu
dành cho các thể loại chất nhờn trên tóc.

Một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, Om đã tái tạo bản thân

trong hình ảnh của Maneck, từ kiểu tóc cho đến hàng ria mép lơ
thơ và quần áo. Mới đây nhất, cậu đã tự may quần ống loe cho
mình, mượn quần của Maneck để xem kiểu cách. Thậm chí cậu
còn có mùi hương giống hệt Maneck, nhờ có xà phòng Cinthol
và bột tan Lakmé. Và Maneck cũng học hỏi từ Om – thay vì đi
giày xỏ tất đủ lệ bộ mọi lúc mọi nơi giữa tiết trời nóng bức khiến
chân cậu bốc mùi khi đến cuối ngày, nay cậu đã chịu đi xăng
đan.

Nhưng sự sao chép chỉ càng tô đậm thêm điểm khác biệt giữa

đôi bên: Maneck cường tráng, to xương, còn Om chỉ có một bộ
khung mỏng mảnh như của loài chim. Xem ra Maneck xem ra
sẵn sàng làm chồng hơn nhiều, chứ không phải Om, cậu bé lỏng
khỏng mười tám tuổi, cô Dina trộm nghĩ thế.

Thêm một lần nữa, cô càng ý thức sâu sắc về cái thân thể gầy

đau gầy đớn đang lượn lờ phất phơ quanh ngôi nhà, nhất là
trong bếp vào mỗi buổi tối, khi cô mê mải ngắm nhìn những
ngón tay phủ trắng bột mì bay lượn, nhào trộn bột và cán mỏng
bánh chapati. Chiếc chày cán bột di động như có phép thuật
dưới bàn tay cậu. Kĩ thuật của cậu, và niềm vui cậu tìm thấy
trong công việc ấy có một hiệu ứng mê hoặc. Nó khiến cô muốn
bỏ dở việc mình đang làm để chỉ đứng mà nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.