CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 745

“Chúng ta không thể quyết định những việc đấy được,” ông

tuyên bố. “Tất cả đều nằm ở tay Thượng Đế.”

Maneck huých Om và thì thào: “Không phải ở trong tay

Thượng Đế đâu, ở trong quần cậu thì có.”

Om phải mất một ngày để hồi phục sau vụ uống thuốc giun.

Buổi tối hôm sau, Maneck lên kế hoạch để ăn mừng sự trở lại
của cảm giác ngon miệng bằng một chầu cơm cháy trộn và
nước dừa ngoài bờ biển.

“Cậu đang làm hư thằng cháu tôi đấy,” Ishvar nói.

“Không hẳn. Đây là lần đầu tiên cháu chiêu đãi cậu ấy đấy

chứ. Hồi trước bọn giun chả xơi hết phần cậu ấy rồi còn gì.”

Ishvar nhìn trân trân vào người đàn ông đang đứng trên

ngưỡng cửa, cố xác định anh ta là ai, vì giọng nói rất quen,
nhưng khuôn mặt thì không. Rồi ông rùng mình, nhận ra gã
thu mua tóc đã thay hình đổi dạng ghê gớm. Cái đầu anh ta
nhẵn thín và bóng láng, anh ta đã cạo sạch cả bộ ria mép nữa.

“Cậu! Cậu từ đâu đến đây?” Ông hoang mang không biết nên

đuổi anh ta đi hay dọa báo cảnh sát.

Vai sụp xuống, đầu cúi gằm, Rajaram không dám ngẩng mặt

lên nhìn ông. “Tôi đánh liều,” anh ta nói. “Đã bao nhiêu tháng
trôi qua, tôi không biết hai người còn làm ở đây không.”

“Có chuyện gì với mái tóc dài của anh vậy?” Om hỏi, còn

Ishvar chặc lưỡi ra chiều không hài lòng. Ông không muốn
thằng cháu mình tỏ ra thân mật trở lại với gã sát nhân này.

“Hỏi về mái tóc tôi cũng không sao đâu mà,” Rajaram nói,

đoạn ngẩng đầu lên. Cảm xúc trong mắt anh ta trống rỗng,
ngọn lửa của lòng nhiệt tình táo bạo không bao giờ dứt đã tắt
ngóm. “Hai bác cháu là những người bạn duy nhất tôi có. Và tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.