CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 747

“Đừng có ngắt lời dì, Maneck,” cô nói, và quay sang Rajaram.

“Thế bộ đồ nghề cắt tóc cũ của tôi thế nào rồi? Vẫn dùng được
chứ? Xin nhắc để anh biết, nó được sản xuất ở Anh đấy nhé.”

Anh ta tái mặt. “Có chứ, dùng tốt lắm.”

Sau đó, anh ta không chịu nói thêm câu nào về mình trước sự

hiện diện của Maneck và Dina. “Tôi có thể mời hai người bạn cũ
của tôi một cốc trà được không? Cái quán hai người thường đến
là gì ấy nhỉ, Aram à?”

“Vishram,” Ishvar nói, và sờ túi để xem mình còn đủ tiền trà

nước không. Mặc dù lời mời là của anh chàng thu mua tóc, song
khả năng cao là rốt cuộc ông vẫn phải xùy tiền.

Họ lặng lẽ đi vào góc quán và ngồi xuống quanh một chiếc

bàn tách biệt. Đứng từ chỗ của mình, ông bếp vẫy vẫy bàn tay
nhờn nhẫy dầu mỡ. “Giờ kể chuyện đây!” Ông ta hớn hở hét to.
“Thế chủ đề của ngày hôm nay là gì?”

Hai người thợ may cười lớn, đoạn lắc đầu. “Câu chuyện là,

anh bạn của chúng tôi đang thèm khát món trà đặc biệt của anh
đấy,” Ishvar nói. “Anh ấy đã lặn lội từ nơi rất xa xôi để đến đây
gặp chúng tôi.”

Rajaram luống cuống nhìn quanh; anh ta đã quên mất

Vishram là một nơi chật chội và lộ liễu đến mức nào. Nhưng
anh ta cũng mừng vì sự riêng tư được tạo ra bởi tiếng bếp lò kêu
réo đinh tai nhức óc.

“Thế trò vờ vịt về thiền sư thiền siếc là sao?” Om hỏi.

“Không, tôi nói nghiêm túc đấy, tôi muốn từ bỏ cõi trần thật

mà.”

“Có chuyện gì xảy ra với việc cắt tóc vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.