CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 748

“Mọi rắc rối bắt đầu từ ấy đấy. Tôi đã thất bại ngay từ ngày

đầu tiên. Ròng rã đi thu mua tóc bao nhiêu năm, tay nghề cắt
tóc của tôi hỏng mất rồi.”

Ishvar không muốn tin một câu một chữ nào hở ra từ miệng

tay sát nhân này. “Ý cậu là cậu quên cách cắt tóc rồi ư?”

“Còn tệ hơn thế. Cứ mỗi lần một khách hàng ngồi trên vỉa hè

và bảo tôi tỉa tóc cho, thì đến cuối thế nào đầu anh ta cũng gần
như trọc lóc.”

“Sao lại có chuyện như thế?”

“Có cái gì nhập vào tôi ấy. Thay vì tỉa tót và cắt xén, tạo kiểu

cho mái tóc, tôi lại cắt trụi tất tần tật. Xét về một mặt nào đấy,
chuyện đó cũng buồn cười – một số người rất dễ tính và lịch sự,
khi tôi giơ gương lên, họ lại nói, ‘Tốt, rất tốt, cảm ơn anh.’ Có lẽ
họ không muốn làm tôi buồn mà chê tôi là một thằng thợ cắt
tóc dở tệ. Nhưng đa số các khách hàng không được tốt bụng
như thế. Họ quát tháo ầm ĩ, không chịu trả tiền, còn dọa đánh
tôi nữa. Và tôi không thể ngăn nổi cây kéo hay cây tông đơ của
mình. Bản năng thu mua tóc của tôi đã trở nên quá mạnh mẽ,
tôi cứ như một con quái vật vậy.”

Tin đồn về gã cuồng cắt xén lan ra, thế là chẳng còn ai dừng

chân ở quán cắt tóc vỉa hè của anh ta nữa. Chẳng bao lâu sau,
anh ta đã không còn lựa chọn nào khác. Lại phải quay hẳn về
với nghề thu mua tóc. Nhưng lại nảy sinh một vấn đề: anh ta
chẳng có chỗ nào để chứa những túi tóc vụn thứ phẩm, vốn là
món hàng chủ lực của anh ta. “Mà hai người cũng chẳng thể cất
trong rương của mình được. Cần phải có hẳn một cái nhà kho
nhỏ mới trữ hết. Hai người đã vào lán của tôi hồi ở xóm ổ chuột
rồi đấy, tóc chất kín từ sàn lên đến tận trần còn gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.