CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 756

Rajaram cảm thấy cuộc đời mình đang dần sáng sủa lên. Anh

ta chào đón cuộc xâm lăng của người nước ngoài, chẳng như
một bộ phận dân chúng cổ hủ vẫn luôn miệng phàn nàn rằng
bọn người Âu người Mĩ đang tiêm nhiễm những thói quen bẩn
thỉu và lối sống hạ tiện cho giới trẻ vốn dễ bị lôi kéo. Chỉ cần lũ
dị tộc có mái tóc dài chấm vai hoặc hơn là Rajaram sẽ vui sướng
được thấy chúng đổ vào thành phố.

Trong khoảng thời gian này, dân ăn xin ăn mày dần chiếm lại

vị trí của mình trên vỉa hè, khi Luật Cải tạo mĩ quan đã trải qua
giai đoạn phân liệt lúc thế này lúc thế kia và nay đang chuyển
sang thời kì hấp hối. Con mắt chuyên nghiệp của anh chàng thu
mua tóc nhận ra ngay lập tức. Dĩ nhiên, nay công việc làm ăn
đang xuôi chèo mát mái, anh ta đâu còn thèm theo đuổi thứ tóc
rối nùi, bẩn thỉu của bọn ăn mày. Một vài người nhận ra anh ta
còn gọi với theo, đòi được cắt tóc miễn phí, nhưng anh ta mặc
kệ.

“Và giá như tôi cứ tiếp tục tảng lờ bọn chúng,” Rajaram vừa

nói vừa thở dài não nề, “thì đời tôi hôm nay đã khác rồi. Nhưng
số phận của chúng ta đã được khắc lên trán mỗi người kể từ
ngày lọt lòng. Và chính bọn ăn mày đã đánh dấu chấm hết đối
với đời tôi. Không phải là những người phụ nữ xinh đẹp ngoài
chợ mà tôi thường sợ hãi không dám lại gần. Không phải bọn
hippie phê thuốc, những kẻ tôi nghĩ đến một ngày sẽ tẩn cho tôi
lên bờ xuống ruộng. Không – hóa ra đó lại là hai kẻ ăn mày yếu
ớt vô hại.”

Rajaram ngừng lời, liếc nhìn anh chàng bồi bàn kiêm thu

ngân đang đứng ở quầy cười toe toét với họ, vẫn hi vọng được
mời tham gia câu chuyện. Hai người thợ không thèm lý gì tới
anh ta. “Chúng tôi biết hết chuyện hai người ăn mày rồi,” Ishvar
nói nhỏ. “Sao anh lại phải giết họ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.