CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 759

đập tôi đến chết thì thôi. Tôi van vỉ hai người ăn mày hãy ngừng
hét. Không sao đâu, tôi nói, tôi sẽ không làm hại họ đâu. Tôi xén
một lọn tóc của chính mình để chứng minh những gì mình
đang làm hoàn toàn vô hại. Tôi năn nỉ, tôi lôi hết tiền giấy tiền
xu trong túi ra, và đổ lên người họ. Nhưng họ vẫn không ngừng
hét. Hét mãi, gào mãi, rú mãi! Nó khiến tôi phát điên!”

Anh ta phát hoảng, giơ kéo lên và đâm. Đầu tiên là người phụ

nữ, sau đến người đàn ông. Vào họng vào ngực vào bụng: vào
tất cả những vị trí khốn kiếp đang bơm hơi thở và thúc giục các
cơ quan sản sinh ra những tiếng thét ghê rợn kia. Anh ta đâm
túi bụi, đâm không ngưng nghỉ, cho đến khi chỉ còn lại sự câm
lặng.

Không ai đến xem xét gì cả. Phố xá đã quá quen với tiếng mèo

gào của những gã tâm thần cô độc và tiếng la hét của những gã
bợm khát rượu vừa tỉnh mộng. Bên kia đường có kẻ nào đó
bỗng rú lên cười như hóa dại; chó sủa loạn lên; chuông ở một
đền thờ rung leng keng. Rajaram bỏ trốn, bước đi nhanh hết
mức anh ta dám, sao cho không gây ra sự chú ý nào.

Sau đó, anh ta vứt bỏ cây kéo, bộ quần áo dính máu, và cả

mấy bím tóc. Ngay khi vớ được cơ hội đầu tiên, anh ta cạo trọc
cả râu lẫn tóc, vì khi cảnh sát thẩm vấn những người có mặt ở
khu nọ, đám ăn mày chắc chắn sẽ mô tả kẻ thường xuyên lảng
vảng quanh đó, chuyên cắt và thu mua tóc.

“Nhưng tôi chưa được an toàn,” Rajaram nói. “Dù đã hàng

tháng trời trôi qua, Phòng điều tra tội phạm vẫn còn truy tìm
tôi. Có trời mới biết lại sao vụ của tôi lại hấp dẫn họ đến thế – có
đến cả trăm vụ án khác xảy ra mỗi ngày kia mà.” Trà trong cốc
của anh ta đã nguội tanh. Anh ta nhăn mặt khi nuốt nó xuống.
“Vậy là bây giờ hai người đã biết hết mọi sự việc xúi quẩy đã xảy
ra. Hai người sẽ giúp tôi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.