CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 761

và những sườn đồi dốc đứng. Tôi sẽ không bao giờ phàn nàn
than thở.”

Đôi mắt anh ta đã xa rời các khán giả, đăm đắm xoáy vào

khoảng không với ánh nhìn đầy khao khát, chúng đã bắt đầu
cuộc phiêu du xuyên qua tiểu lục địa tự bao giờ. Xem ra anh ta
có vẻ rất phấn khích, cứ như đó là một lịch trình nghỉ dưỡng mà
anh ta đang vẽ ra. Ở góc của ông bếp, chiếc bếp đã hết dầu.
Thiếu tiếng xì xì của nó, cả nhà hàng bỗng im ắng hẳn.

Sự tĩnh lặng lôi tuột Rajaram khỏi cơn mơ, trở lại với chiếc

bàn hôi hám và tách biệt ở Vishram. Ông bếp đi ra phía sau nhà
để lấy một can dầu hỏa. Họ nhìn ông ta cắm phễu và rót dầu vào
bếp.

“Cuộc sống trần tục đã dẫn tôi đến bất hạnh,” Rajaram nói.

“Nó sẽ luôn như thế, với tất cả chúng ta. Chỉ có điều, kết cục đó
không phải bao giờ cũng rõ ràng như trong trường hợp của tôi.
Và giờ số phận của tôi nằm trong tay hai người.”

“Nhưng chúng tôi có biết gì về cách thức để trở thành một

thiền sư đâu,” Ishvar nói. “Cậu muốn gì ở chúng tôi?”

“Tiền. Tôi cần tiền mua vé tàu đến dãy Himalaya. Tôi vẫn còn

hi vọng giải thoát – nếu tôi có thể trốn khỏi bàn tay của cảnh sát
và Phòng điều tra tội phạm.”

Họ quay về căn hộ, Rajaram đứng chờ ngoài cửa trong khi

Ishvar vào nhà nhờ Dina lấy giúp từ món tiền tiết kiệm của họ
số tiền đủ trả cho một tấm vé tàu hỏa hạng ba.

“Tiền là của hai bác cháu, tôi chẳng có quyền gì mà bảo hai

người phải tiêu thế nào,” cô nói. “Nhưng nếu anh ta đã rũ bỏ cõi
trần, thì còn cần mua vé tàu làm gì nữa? Anh ta có thể đi bộ đến
đấy, dọc đường xin bố thí như các thầy tu khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.