CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 769

phải theo nề nếp của dì, như cháu và chú Ishvar và Om. Nếu
không, chung sống sẽ là việc bất khả thi.”

Cô ngưng bặt, nhận ra mình đang nói năng không khác gì

một bà mẹ chồng. “Thôi, ăn nốt miếng trứng kia đi,” cô đổi chủ
đề. “Kì thi hết năm của cháu bắt đầu vào ngày mai phải không?”

Cậu vừa nhai vừa gật đầu. Cô bắt tay vào dọn dẹp bữa sáng.

“Và năm ngày sau đó cháu sẽ lên đường. Cháu đã đặt vé chưa?”

“Rồi ạ, xong hết rồi,” cậu nói, đoạn nhặt nhạnh sách vở để

chuẩn bị lên thư viện. “Và cháu sẽ sớm quay lại, dì đừng đem
phòng của cháu cho ai thuê nhé.”

Thư tới, cùng một chiếc phong bì do bố mẹ Maneck gửi. Cậu

mở ra, đưa tờ séc tiền nhà cho Dina, rồi đọc lá thư.

“Dì hi vọng mẹ… với bố cháu đều khỏe cả chứ?” Cô nói, khi

thấy gương mặt cậu hơi sầm xuống.

“À vâng, mọi việc vẫn bình thường. Cũng như mọi khi. Bố mẹ

cháu lại bắt đầu kêu ca than thở rồi đây. Họ bảo: ‘Sao con phải đi
học đại học thêm những ba năm làm gì? Chi phí thì chẳng
thành vấn đề, nhưng bố mẹ sẽ nhớ con lắm. Mà công việc ở cửa
hàng nhiều quá, bố mẹ không kham nổi, con nên cáng đáng dần
đi.’” Cậu đặt lá thư xuống. “Nếu cháu quyết định quay về thật,
thế nào cũng lại cãi vã rồi quát tháo suốt ngày với bố cháu thôi.”

Cô thấy nắm tay của cậu siết lại, và bóp nhẹ lên vai cậu. “Bố

mẹ cũng hoang mang trước cuộc sống như tất cả mọi người
thôi. Nhưng họ vẫn rất cố gắng.”

Cậu đưa cô lá thư, và cô đọc nốt phần còn lại. “Maneck, dì

thành thật nghĩ cháu nên làm việc mẹ cháu đề nghị – đi thăm
gia đình Sodawalla ấy. Cả một năm vừa qua, cháu còn chưa gặp
họ lần nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.