CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 770

Cậu nhún vai, nhăn mặt và bỏ về phòng. Khi cậu bước ra, cô

nhìn thấy dưới nách cậu kẹp một cái hộp. “Cháu mang cả bộ cờ
đến trường à?”

“Cái này không phải của cháu. Của một anh bạn. Cháu định

trả lại luôn hôm nay.”

Trên đường đi ra bến xe buýt, cậu cứ ngẫm nghĩ mãi về lá thư

– mớ bòng bong của bố, nỗi đau của mẹ, bao nhiêu hoang mang,
bao nhiêu sợ hãi của họ quặn thắt trong từng con chữ. Nhỡ họ
thực lòng nghĩ thế thì sao? Có lẽ lần này mọi chuyện sẽ ổn thỏa,
có lẽ một năm thật sự đã giúp bố dần thích nghi với những biến
động trong cuộc sống của ông.

Cậu đi vòng qua Vishram để vẫy chào Shankar. Lão ăn mày

không nhìn thấy cậu, lão lơ đễnh cúi gằm đầu và nhìn chằm
chằm dọc vỉa hè tới chỗ góc phố. Maneck cúi xuống, vẫy tay lần
nữa, và Shankar chào lại cậu bằng cách gõ chiếc ống bơ lên mặt
bệ lăn. “Chào cậu lớn, cậu có khỏe không?

Hai anh bạn của tôi lên đường bình an chứ?” “Hôm qua,”

Maneck đáp.

“Họ sướng thật. Còn hôm nay cũng là một ngày sung sướng

đối với tôi. Tay thợ cạo của Ông trùm sẽ đến cạo râu cắt tóc cho
tôi. Nhưng tôi ước sao Ishvar với Om có ở đây. Họ sẽ rất khoái
nếu được nhìn thấy cái mặt tôi lúc làm xong.” “Tôi sẽ đến, đừng
lo. Mai gặp lại bác nhé,” Maneck nói, và tiếp tục đi ra bến xe.

Đôi mắt Shankar dõi theo Maneck cho đến khi cậu biến mất

sau góc phố, rồi tiếp tục ngóng ngả chờ tay thợ cạo. Chiếc bệ
đứng bất động bên lề đường. Cái ống bơ xin tiền vẫn trống
không, bài hát xin tiền cũng im ắng. Shankar tịnh không làm gì
để thu hút sự chú ý của những kẻ bố thí. Tất cả những gì lão có
thể nghĩ được là chầu làm đẹp xa xỉ, gói chăm sóc toàn diện đắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.