CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 77

khác, khiến ngay bản thân cô cũng cảm thấy xa lạ.

“Em có chắc không?” Anh ta biết là có. Chiếc xe đã méo mó

nhưng yên xe vẫn lành lặn. Anh ta vội rẽ đám đông để tới chỗ
mấy người cảnh sát. Bão tố gào thét bên tai cô, và những lời họ
nói vẳng đến nơi cô đứng thật yếu ớt, như thể từ một chốn nào
đó rất xa xăm.

“Gã lái xe tải khốn kiếp!” Viên phó thanh tra nói. “Đâm rồi bỏ

chạy ngay. Tôi nghĩ anh chàng đó hết hi vọng rồi.

Đầu nát bét. Nhưng dù sao xe cứu thương vẫn đưa anh ta vào

viện.”

Một con chó hoang chạy tới liếm láp vũng chất lỏng đặc sệt

màu hồng chảy lênh láng ngay gần chiếc xe đạp. Thế là cửa
hàng vẫn còn kem dâu, Dina đờ đẫn nghĩ. Một viên cảnh sát bèn
giơ chân đá con vật lông hung vàng. Nó kêu ăng ẳng và lùi lại,
rồi lại mon men tới liếm tiếp. Thấy anh ta đá nó lần nữa, cô thét
lên:

“Thôi đi! Nó có làm gì hại đến anh đâu! Để nó ăn!”

Giật mình, người cảnh sát lập bập “Vâng” và lùi lại. Con vật

vừa vục mõm xuống ăn hăng hái, vừa rên ư ử khoan khoái
nhưng mắt vẫn lấm lét liếc trộm bàn chân người đàn ông nọ.

Nusswan hỏi tên bệnh viện. Viên phó thanh tra lấy địa chỉ

của anh ta, và hỏi Dina, lúc ấy đang đứng nhìn đăm đăm vào
chiếc xe móp méo, địa chỉ của cô. Ông ta dịu dàng giải thích
rằng chiếc xe sẽ bị tạm giữ làm bằng chứng, phòng khi họ tìm
thấy gã lái xe tải. Ông ta cũng ngỏ ý cho họ đi nhờ đến bệnh
viện.

“Cảm ơn ông,” Nusswan nói. “Nhưng những người ở nhà tôi

sẽ lại lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.