CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 776

Raghav rùng rợn xảy ra cách đây vài năm; vụ hai người ăn mày
bị giết cũng mang hơi hướng khát máu kiểu này.

Run bần bật vì sợ, Rajaram cố tách mình khỏi Shankar. Anh

ta gói ghém đồ nghề rồi thối lui cho đến khi nhập thành một
phần của đám đông đang vây quanh lão ăn mày. Khi vớ được cơ
hội đầu tiên, anh ta chuồn thẳng.

Mọi người tiến sát lại xung quanh Shankar. Nó khiến lão

hoảng sợ. Lúc này lão mới hối hận vì đã làm ầm ĩ với tay thợ cạo.
Lão tiếc vì đã quên mất quy tắc số một của những kẻ lão luyện
trong nghề sống bằng của bố thí: ăn mày có thể để người ta
nhìn thấy, nghe thấy cũng được, nhưng không được to tiếng
quá – nhất là trong những vấn đề phi ăn mày.

Lão bỗng nảy sinh nỗi sợ không gian kín khi đám đông cao

lừng lững đứng quanh lão dần che khuất mặt trời. Khoảng vỉa
hè của lão tối sầm lại. Lão cố dỗ dành họ bằng cách hát rống lên
bài hát ăn xin, “Ới ông ơi, làm ơn làm phước cho lão một xu,”
lòng bàn tay quấn băng của lão liên tục chạm lên trán. Chẳng ăn
thua gì. Lời ong tiếng ve tiếp tục cuộn lên đầy đe dọa.

“Mày ăn trộm mớ tóc kia ở đâu, hả thằng lừa đảo kia?” Một

người quát.

“Bạn tôi cho tôi,” Shankar kêu khóc, tuy sợ hãi, lão vẫn vô

cùng căm phẫn trước lời buộc tội nọ. “Đồ sát nhân táng tận
lương tâm!”

“Lão đúng là đồ quái vật!” Một người khác thốt lên, giọng nửa

kinh tởm, nửa ngưỡng mộ. “Tài đến thế là cùng! Ngón tay
không có, chân cũng không, thế mà lão vẫn làm được những trò
tàn bạo kia!”

“Có lẽ lão chỉ giấu ngón tay và chân đi thôi. Bọn này có nhiều

cách để biến đổi cơ thể lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.