CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 779

Cậu đi ra và nhẹ nhàng đóng cánh cửa khép lại quá khứ. Cậu

bỗng sửng sốt nhận ra, có tiến động phát ra từ phòng bên.
Avinash sẽ nói gì khi anh ta nhìn thấy cậu? Cậu sẽ nói gì với
Avinash? Cậu cố trấn tĩnh lại; cậu không muốn mình tỏ vẻ hồi
hộp hay bối rối.

Cậu gõ cửa.

Cửa mở, và một cặp vợ chồng trung niên nhìn cậu lom lom dò

xét. Tóc cả hai đều đã bạc, ông chồng má hõm sâu và ho rũ rượi,
bà vợ mắt đỏ ngầu. Có lẽ là bố mẹ anh ta, cậu nghĩ thầm.

“Cháu chào hai bác, cháu là bạn của Avinash.” Có lẽ họ đang

chờ anh ta quay về, chắc anh ta đang ở đâu đó trong khu nhà
này. “Hai bác đang đợi anh ấy ạ?”

“Không,” ông chồng nói rất nhỏ. “Hết chờ đợi rồi. Hết tất rồi.”

Họ chậm chạp quay trở vào phòng, lưng còng xuống vì những
gánh nặng vô hình, và ra hiệu mời cậu vào trong. “Chúng tôi là
bố mẹ nó. Hôm nay chúng tôi đã hỏa táng nó rồi.”

“Bác nói gì cơ ạ? Hôm nay làm gì ạ?”

“Hỏa táng hôm nay, phải. Sau một khoảng thời gian trì hoãn

rất dài. Chúng tôi đã tìm con suốt hàng tháng trời.

Đến đủ các sở cảnh sát khác nhau, van xin được giúp đỡ.

Chẳng ai thèm giúp chúng tôi.”

Giọng ông run run, ông ngưng bặt, gắng hết sức để kiềm chế.

“Bốn ngày trước, họ báo với chúng tôi là có một thi thể ở nhà
xác. Họ đưa chúng tôi đến nhận mặt.”

Bà mẹ bắt đầu khóc, giấu mặt sau vạt sari. Những tràng ho

của ông bố đâm vào không khí khi ông cố vỗ về bà; ngón tay ông
dịu dàng chạm lên tay bà. Một cánh cửa ở đâu đó dọc hành lang
đóng sầm lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.