CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 782

Cậu quay gót trở lại, bước đi trong vô định, và thấy mình lại

đứng ở sảnh kí túc xá. Rồi cậu khựng lại và quyết định: bộ cờ
vua – bằng cách nào đó, cậu phải trả nó lại cho bố mẹ Avinash.
Cậu có cảm giác mình giống như một tên trộm, cướp đi của họ
một nguồn an ủi. Càng giữ nó lâu, cậu càng chồng chất thêm
nỗi khổ đau của họ.

Nhiệm vụ trả lại bộ cờ bỗng mang một tính cấp bách tiên

quyết, một vấn đề sinh tử. Cậu lặng lẽ khóc khi bước lên những
bậc thang, và bị một đám sinh viên hiếu kì săm soi. Có đứa hú
hét câu gì đó mà cậu không nghe ra. Bọn kia bắt đầu đồng thanh
hát ông ổng: “Bé con ơi đừng khóc, mẹ còn đi cào thóc, bố bận đi
bắt cóc…”

Cậu lẩn vào căn phòng cũ và ngồi xuống trên chiếc giường

mốc meo. Có lẽ vẫn còn thứ gì đó trong phòng Avinash, trong
giỏ giấy vụn, một chiếc phong bì cũ hay một lá thư có địa chỉ
chẳng hạn. Cậu sang tìm. Chẳng có gì. Dù chỉ là một mẩu giấy.
Địa chỉ, cậu phải tìm địa chỉ của bố mẹ anh ta, để gửi bộ cờ cho
họ. Cậu có thể hỏi quanh trong tầng này. Nhưng mấy thằng
khốn ngoài hành lang sẽ lại diễn tiếp trò trêu chọc trẻ con của
chúng, nếu thấy cậu lật đật chạy hết từ phòng này sang phòng
khác, tự biến mình thành kẻ ngớ ngẩn.

Siết chặt cái hộp lên ngực, cậu nhắm mặt lại, cố suy nghĩ thật

bình tĩnh. Địa chỉ. Câu trả lời thật đơn giản – phòng bảo vệ. Phải,
họ sẽ có địa chỉ. Cậu có thể gửi nó cho bố mẹ Avinash.

Cậu mở mắt ra và trân trối nhìn chiếc hộp gỗ dán màu nâu

sẫm bơi qua làn nước mắt của cậu. Cậu vẫn nhớ cái hôm ở căng-
tin: phải chơi bằng quân trắng và chiếu tướng trong ba nước –
và rồi những sinh viên ăn chay thi nhau nôn mửa. Kí ức ấy
khiến cậu bật cười. Cách mạng qua đường nôn mửa, Avinash đã
nói thế. Và anh ta đã nhờ cậu giữ gìn bộ cờ vua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.