CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 784

“Có chuyện gì xảy ra sau đó à?”

“Tai nạn khủng khiếp lắm. Cái bệ lăn của nó bị mất kiểm

soát. Bay vọt khỏi vỉa hè… đâm thẳng vào một cái xe buýt hai
tầng.” Ông nuốt nước bọt và nói ông không được chứng kiến tận
mắt, nhưng đã tới nhận diện những gì còn sót lại. “Với bao
nhiêu năm làm trong nghề này, mắt tôi đã nhìn thấy đủ thứ
rùng rợn. Nhưng chưa bao giờ có thứ gì lại hãi hùng hơn. Cả
Shankar và cái bệ đều bị cán nát bấy – đến độ không thể tách
bạch nổi người với bệ. Cố gỡ những mảnh gỗ và bánh xe ngập
lút trong da thịt nó là càng xé nát thi thể khốn khổ của nó thậm
tệ hơn nữa. Đành phải hỏa táng cái bệ theo nó thôi.”

Họ gồng mình đương đầu với hình ảnh ghê rợn nọ trong câm

lặng. Ông trùm không thể ghìm được và òa lên khóc nức nở. Nỗ
lực kìm nén tiếng khóc khiến ông run lên. “Lẽ ra tôi nên nói với
nó chúng tôi là anh em. Tôi đã chờ quá lâu. Và giờ thì đã muộn
mất rồi. Giá như cái bệ lăn của nó có phanh… tôi đã nghĩ tới
một lần, nhưng ý tưởng ấy nghe có vẻ ngớ ngẩn. Hầu như nó chỉ
lê cái bệ đi quanh đi quẩn… nào có phải một cái xe tốc độ cao
hay gì đâu. Lẽ ra tôi nên thôi, không bắt nó ra đường nữa.”

“Ngài không nên tự trách mình như thế,” Dina nói. “Ngài đã

cố làm những gì tốt nhất cho ông ấy, như ngài đã nói đấy.”

“Thật ư? Tôi đã làm thế ư? Làm sao tôi biết được?”

“Chú ấy là người tử tế lắm,” Maneck nói. “Chú Ishvar và Om

kể với chúng tôi là chú ấy đã chăm sóc họ thế nào khi họ bị ốm ở
trại lao động. Dì chưa bao giờ gặp chú ấy, nhưng trong hầu hết
các mặt, chú ấy cũng giống như những người bình thường thôi.
Lắm lúc chú ấy còn pha nhiều trò vui lắm.”

“Dì có cảm giác dì biết ông ấy. Ishvar và Om đã có lần mang

số đo của ông ấy về và mô tả về ông ấy cho dì nghe, nhớ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.