CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 786

“Xin thứ lỗi cho tôi một phút,” cô nói với Ông trùm, đoạn đi

vào nhà trong. “Maneck!” Đứng từ phòng trong, cô gọi vọng ra.
Cậu nhún vai và vào theo.

“Cái quái gì thế này? Sao cháu lại phải đi?”

“Vì cháu muốn đi.”

“Đừng có trả treo! Cháu biết ông ta làm dì sợ tới mức nào rồi

còn gì. Lý do duy nhất khiến dì cố gắng chịu đựng ông ta là vì
ông ta bảo vệ cho căn nhà này. Không cần phải làm thân thêm
nữa.”

“Cháu không muốn tranh cãi nữa đâu, dì ạ. Cháu sẽ đến dự lễ

hỏa táng.” Giọng cậu nhỏ nhẹ, nhấn mạnh từng chữ.

Dina băn khoăn không hiểu sao cậu lại tha thiết với đám tang

của lão ăn mày đến thế. Cô quy nguyên nhân là do áp lực của kì
thi cuối năm. “Thôi được, dì không ngăn nổi cháu. Nhưng nếu
cháu đi, dì cũng đi cùng.” Để trông chừng cậu, chứ không phải
vì lý do nào khác, cô nghĩ thầm.

Họ quay trở ra hành lang. “Chúng tôi vừa bàn về buổi chiều

ngày mai,” cô nói. “Cả hai chúng tôi đều sẽ đi.”

“Ôi, vậy thì tuyệt quá,” Ông trùm kêu lên. “Làm sao tôi cảm

ơn được hai người đây? Mà, tôi đang nghĩ, thật ra cũng may là
Ishvar và Om đã lên đường từ hai ngày trước. Nỗi đau buồn có
thể sẽ làm hỏng đám cưới mất. Mà chuyện hôn nhân cũng như
việc chết chóc, chỉ xảy ra có một lần mà thôi.”

“Quả đúng vậy,” cô nói. “Ước gì có nhiều người khác cũng

hiểu được như thế.” Cô ngạc nhiên khi thấy những lời ông nói
hoàn toàn trùng khớp với cảm nghĩ của cô về vấn đề này.

Ông trùm cho tất cả ăn mày nghỉ một buổi chiều để tham dự

lễ hỏa táng. Cuộc tập họp của những kẻ tàn tật, mù lòa, cụt tay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.