CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 789

Ông không tiếc tiền tiêu cho Shankar, mua loại bơ sữa trâu và

hương trầm loại nhất hạng, cùng hàng núi gỗ đàn hương. Tất cả
đều đã đợi sẵn ở bãi hỏa táng, cùng một thầy tế giỏi để thực
hiện các nghi thức tang lễ. Có cả những giỏ đựng cánh hoa hồng
cho những người đi viếng tung lên kiệu trên suốt chuyến đưa
ma dài. Và sau lễ tang, Ông trùm sẽ tiến một khoản công đức
cho đền dưới tên của Shankar.

“Tôi chỉ lo duy nhất một điều,” ông nói. “Tôi hi vọng các ăn

mày khác không cho đây là chế độ áp dụng chung, rằng người
nào trong số bọn họ rồi cũng sẽ được hưởng một cuộc tiễn biệt
hào phóng như thế này.”

Đám đưa ma di chuyển chậm nhất từng thấy xưa nay bắt đầu

tiến về phía bãi hỏa táng ngay sau bốn giờ chiều. Số lượng người
tàn tật đông đảo ghìm nó ở tốc độ rùa bò. Dị tật của một số
người đã làm teo tóp cơ thể họ, khiến họ chỉ còn có thể ngồi
xổm như con ếch: họ nhảy nhô nhảy nhốp theo đám, dùng tay
làm đòn bẩy. Một vài người lại chỉ đủ sức bò ngang kiểu cua. Số
khác thì có số lượng phương tiện được nhân đôi, bò tới bằng cả
hai tay hai chân, đít nhổng lên như bướu lạc đà. Bằng một sự
đồng thuận ngầm, đám rước di chuyển ở một tốc độ chung thấp
nhất, nhưng tinh thần ai nấy đều rất hứng khởi, họ cười nói
rôm rả, sung sướng tận hưởng một trải nghiệm mới, thành ra
nhìn vào trông giống một lễ hội hơn là đám ma.

“Thật đáng buồn,” Dina nói giọng bất bình. “Ở đây có người

chết, thế mà chẳng ai khóc lóc gì cả. Mà Ông trùm còn chẳng
thèm nhắc họ cư xử cho phải phép.”

“Dì mong chờ cái gì chứ,” Maneck nói. “Có lẽ họ đang ghen tị

với Shankar ấy chứ.” Mà dù sao đi nữa, cậu nghĩ vụng, khóc lóc
phỏng có ích gì? Kẻ nằm trên kiệu kia có thể chính là cậu và thế
giới cũng chẳng có gì đổi khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.