CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 790

Ông trùm chạy ngược chạy xuôi khắp dòng người như một

viên giám sát đội hình đội ngũ, đảm bảo không xảy ra bất kì sự
chậm trễ có thể tránh được nào. Dina vẫy tay gọi ông khi ông đi
xuống cuối đám. “Cả Maneck lẫn tôi đều chưa từng dự một đám
tang Hindu nào,” cô thú thật. “Chúng tôi nên làm gì khi đến
nơi?”

“Chẳng cần làm gì cả,” Ông trùm nói. “Hai người đã cho

Shankar vinh dự chỉ bằng việc có mặt ở đấy. Thầy tế sẽ lo việc
khấn khứa. Còn tôi sẽ phải châm lửa giàn thiêu và đập vỡ xương
sọ vào phút cuối, vì Shankar không có con trai.”

“Có khó nhìn không? Có người bảo tôi mùi bốc lên nặng lắm.

Ta có tận mắt nhìn thấy thịt da bị cháy không?”

“Có, nhưng xin đừng lo, đấy là một cảnh tượng rất đẹp mắt.

Khi ra về, hai người sẽ cảm thấy rất thanh thản, cảm thấy như
Shankar đã được tiễn đưa đàng hoàng trên cuộc hành trình còn
tiếp diễn của nó. Và, tôi hi vọng, không phải cần đến một cái bệ
lăn nữa. Đó luôn là cảm giác của tôi sau khi chứng kiến một cái
giàn thiêu rực cháy – một sự trọn vẹn, tĩnh tại, một mối cân
bằng toàn hảo giữa sự sống và cái chết. Thực ra, vì chính lý do
đó mà tôi còn đến dự cả lễ hỏa táng của những người không
quen biết cơ đấy. Khi nào có tí thời giờ rảnh mà thấy một đám
đưa ma, tôi cứ tự tiện nhập hội thôi.”

Nói rồi, ông vội vã chạy lên phía trước đoàn để vỗ về mấy

viên cảnh sát cáu bẳn. Đoàn đưa tang chậm rề rề khiến các nhân
viên công lực ngành giao thông nổi đóa, cảm thấy nhịp độ đã
thành ra rối loạn hết cả. “Liên tục di động” là cương lĩnh số một
trong đời họ, và họ mắc chứng sợ đối với bất cứ vật gì di chuyển
chậm, dù đó là xe ô tô, xe kéo, chó hoang, hay con người. Nếu
thỉnh thoảng họ có châm chước cho một trường hợp ngoại lệ
nào, thì đó là lũ bò. Sốt sắng muốn nhanh nhanh chóng chóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.