CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 793

thi thể đã bị rơi khỏi kiệu và lăn ra đường, cùng với vài thứ đồ
tống táng khác.

Để chuộc lỗi, ông ta nhất quyết đòi bố trí một đội hộ tống

chính thức cho đến hết quãng đường còn lại. Đội chống bạo
động được lệnh chỉnh trang lại cỗ kiệu và gom nhặt hết cánh
hoa bị rơi xuống đường vào giỏ. “Ngài đừng lo,” ông trấn an Ông
trùm. “Chỉ ít phút nữa thôi, tất cả mọi người sẽ lại hành quân
trật tự đến bãi hỏa táng.”

Khi đám đưa ma đã sạch cảnh càn quét, một chiếc ô tô đỗ lại

bên lề đường và bấm còi. “Ôi không,” Dina kêu lên. “Anh trai dì
đấy. Có lẽ ông ấy đang trên đường đi làm về.”

Ngồi ở ghế sau, Nusswan giơ tay vẫy và quay kính cửa sổ

xuống. “Cô cũng đi đưa đám này à? Anh không biết là cô cũng
có bạn người Hindu cơ đấy.” “Em có,” Dina đáp.

“Đám tang ai thế?”

“Một người ăn mày.”

Ông ta cười phá lên, rồi ngưng bặt và bước ra khỏi xe. “Đừng

có đem những chuyện nghiêm túc ra làm trò đùa.” Hẳn là một
nhân vật khá quan trọng, ông mường tượng, phải thế nào mới
có cảnh sát hộ tống chứ! Có lẽ là vị tai to mặt lớn nào đấy ở tập
đoàn Au Revoir, chủ tịch hoặc giám đốc điều hành chẳng hạn.
“Thôi nào, đừng đùa nữa, ai thế?”

“Em đã bảo anh rồi. Là một người ăn mày.”

Nusswan há hốc rồi lại ngậm miệng vào: há vì điên tiết và

ngậm vì khiếp đảm, khi nhận ra tính chất của đám rước. Ông
hiểu rằng cô không hề nói đùa.

Giờ mồm ông lại há hốc ra, uất lặng, Dina bèn nhắc: “Khép

mồm lại đi, Nusswan, kẻo ruồi lại bay vào bây giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.