CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 803

rách rưới vơ vét giấy, thức ăn thừa, túi ni lông, nắp chai, kính
vỡ, tất tần tật từng mẩu vụn quý giá đã bị chuyến tàu vừa rời ga
vứt lại. Họ nhét nó vào các bao tải đay, rồi tan vào bóng tối của
nhà ga để kiểm kê bộ sưu tập của mình và chờ đợi chuyến tàu kế
tiếp.

“Xem ra thành phố đối xử với hai đứa tốt quá hả?” Ashraf nói,

khi ba ông cháu chui qua thanh chắn tàu để sang đường. “Cả hai
bác cháu trông đều đỏ da thắm thịt ghê.”

“Nghe quý hóa quá ạ,” Ishvar nói. Đôi tay run lẩy bẩy của ông

trẻ Ashraf khiến ông rất lo buồn. Và rốt cuộc tuổi tác, thừa dịp
hai người thợ may vắng mặt, đã kịp dạy đôi vai ông cụ cách
còng gập xuống. “Chúng cháu chẳng có điều gì phải than phiền
cả. Nhưng chú thì sao ạ?”

“Nhất hạng, với tuổi của ta.” Ashraf đứng thẳng lên, vỗ vỗ tay

lên ngực, dù cái dáng cong gập quay lại gần như ngay tức khắc.
“Còn cháu thì sao, Om? Trước kia vạn bất đắc dĩ lắm cháu mới
chịu ra đi. Còn giờ xem cháu này, mặt mũi rõ khỏe khoắn sáng
sủa chưa!”

“Đấy là do bọn giun của cháu đã dọn nhà đi hết rồi.” Cậu

khoái trá kể lại chuyện lũ kí sinh trùng đã bị món thuốc tẩy
giun tiêu diệt như thế nào.

“Phải một năm rưỡi nay mày mới được gặp lại ông trẻ, thế mà

mày chỉ nói được mỗi chuyện giun dế thôi à?”

“Sao lại không?” Ashraf nói. “Sức khỏe là quan trọng nhất.

Thấy chưa, ở đây làm sao mà kiếm được thuốc tốt đến thế.
Thêm một lý do để mừng vì hai đứa đã đi, hả?”

Ishvar và Om bước chậm lại khi đi đến góc phố gần nhà trọ,

nhưng Ashraf đã lái họ về hướng cửa hiệu của ông. “Tội gì
phung phí tiền bạc để đổi lấy một cái giường đầy rệp?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.