CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 805

“Bận đến đâu thì bận, nếu biết tin, thế nào chúng cháu cũng

phải viết thư về ngay,” Ishvar nói. “Có khi chúng cháu còn về
luôn với chú. Khổ quá – lẽ ra chúng cháu phải về đây dự lễ tang,
thím có khác gì mẹ cháu, lẽ ra chúng cháu đừng nên đi thì
hơn…”

“Cháu lại nói ngớ ngẩn rồi. Có ai biết trước được tương lai

đâu.”

Họ lại đi tiếp, và Ashraf kể cho họ nghe về cơn đau bệnh đã

giết dần giết mòn, và về sau đã cướp đi Mumtaz. Khi ông nói về
mất mát của mình, lý do ông ra ga mỗi ngày để đợi con tàu của
họ trở về dần sáng tỏ: ông đang chơi trò cân não với thời gian, kẻ
tra tấn tàn bạo.

“Kể cũng lạ. Lúc Mumtaz nhà ta còn sống, ta thường ngồi một

mình cả ngày, may vá hoặc đọc sách báo. Còn bà ấy thì lụi cụi
sau nhà, tất bật nấu nướng, lau dọn và cầu nguyện. Nhưng
chẳng có chút cảm giác cô đơn nào cả, ngày ngày trôi qua thật
nhẹ nhàng. Chỉ cần biết bà ấy đang ở kề bên là đủ. Giờ ta nhớ bà
ấy quá. Thời gian quả là thứ chẳng đáng tin cậy chút nào – khi
ta muốn nó trôi qua thật nhanh, thì giờ phút cứ dính chặt lấy ta
như keo. Và cũng là thứ dễ đổi thay nữa. Thời gian là sợi dây
buộc cuộc đời chúng ta thành từng gói năm và tháng. Hoặc một
sợi dây cao su co giãn theo trí tưởng tượng của chúng ta. Thời
gian có thể là cái nơ xinh trên tóc một đứa bé gái. Hay nếp nhăn
trên mặt ta, cướp đi hương sắc tuổi trẻ và từng sợi tóc của ta.”
Ông thở dài và nở nụ cười buồn bã. “Nhưng rốt lại, thời gian là
cái thòng lọng tròng quanh cổ, từ từ siết chặt dần.”

Một búi cảm xúc khó chịu lẫn lộn choán ngợp trí óc Ishvar –

tội lỗi, buồn đau, linh tính về tuổi già đang rình rập tương lai
của chính ông. Ông ước sao mình có thể an ủi chú Ashraf, rằng
họ sẽ không bao giờ bỏ ông lại một mình thêm một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.