CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 808

xưa đông đúc biết mấy. Mumtaz, bốn đứa con gái, và hai chàng
thợ học việc của ta. Cả nhà ta lúc đấy vui quá, hả?”

Ông lấy thêm chăn và ga từ một chiếc rương nồng mùi băng

phiến. “Bà Mumtaz nhà ta đã cất hết chăn gối vào đây sau khi
bốn con bé đi lấy chồng. Bà ấy cẩn thận lắm – năm nào bà ấy
cũng đem ra hong, rồi cho băng phiến mới vào.”

Om ngủ tít ngay khi đầu vừa chạm gối. “Làm ta lại nhớ đến

cháu và Narayan,” Ashraf thì thào. “Lúc hai đứa mới đến đây khi
còn bé tí, nhớ không? Sau bữa cơm tối, hai đứa lại xuống dưới
cửa hiệu và trải chiếu ra. Hai đứa chìm vào giấc ngủ rất ngon
lành, cứ như đây chính là nhà hai đứa vậy. Với ta, thật không có
lời khen tặng nào có thể sánh bằng.”

“Thì cũng nhờ chú và thím Mumtaz chăm chút chúng cháu

làm chúng cháu có cảm giác như được ở nhà mình vậy mà.” Họ
ôn lại chuyện xưa thêm vài phút nữa rồi mới tắt đèn.

Ashraf muốn tặng Ishvar và Om áo mới. “Chiều nay chúng ta

đi lấy nhé,” ông nói.

“Ấy ấy, chú ơi. Thế thì chúng cháu nhận của chú nhiều quá.”

“Hai đứa muốn làm chú buồn hay sao mà đòi từ chối quà của

chú?” Ông phản đối. “Đám cưới của Om cũng rất quan trọng đối
với chú. Cứ để chú làm việc chú muốn.” Chiếc áo sẽ được mặc
trong bốn buổi đi xem mặt cô dâu. Còn đồ dùng cho đám cưới sẽ
được thảo luận sau, cùng với gia đình của cô gái được họ chọn.

Ishvar nhượng bộ, nhưng với một điều kiện – ông và Om sẽ

giúp Ashraf may áo. Để ông trẻ phải còng lưng một mình trước
máy may là việc không thể chấp nhận được.

“Nhưng có ai phải động tay đâu,” Ashraf nói. “Có một cửa

hàng bán đồ may sẵn trong chợ. Chính là chỗ đã cướp khách của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.