CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 81

được cho nghỉ. Dina không lấy thế làm phiền, ít ra cô cũng có
cái gì đó để lấp vào những chuỗi ngày dài dặc, trống tênh của
mình. Xerxes và Zarir thì đương nhiên sướng phát cuồng vì có
cô Dina đến ở cùng. Xerxes đã lên lớp hai còn Zarir mới đi nhà
trẻ. Cô tự nhận nhiệm vụ đưa bọn trẻ đến trường; việc này cũng
đơn giản, tiện đường đi chợ buổi sáng luôn.

Vào các buổi tối Chủ Nhật, Nusswan thường bày bàn chơi bài.

Ba người lớn đánh bài rummy suốt mấy tiếng còn hai đứa trẻ
ngồi xem. Có lúc Dina cho Xerxes và Zarir cầm bài giúp mình.
Đến bảy giờ, hai chị em dọn bữa tối, còn Nusswan tiêu khiển
bằng cách lấy quân bài xây nhà cùng bọn trẻ hoặc lướt qua số
báo ngày Chủ Nhật một lần nữa.

Mỗi tuần, Dina đến căn hộ bỏ trống của mình một lần để lau

chùi và quét dọn. Cô lặp lại chính xác trình tự công việc mình
đã thiết lập khi Rustom còn sống. Dọn dẹp xong, cô pha trà
uống. Trong khoảng không kín đáo của căn bếp tồi tàn, cô ngồi
đó với tách trà, hồi tưởng lại những ngày xưa. Có lúc cô lặng lẽ
khóc, và tách trà thường bị bỏ quên tới nguội ngắt. Cô thường
chỉ uống được một nửa, còn lại đổ đi hết.

Sau vài tuần thực hiện nghi thức than khóc bí mật này, cô bắt

đầu tự cho phép một phần trong thâm tâm mình vờ như mọi sự
vẫn như thường, căn hộ vẫn có người ở, cuộc ly biệt chỉ là tạm
thời. Xem ra làm thế cũng chẳng phương hại gì đến cô, và cảm
giác giả bộ ấy thật dễ chịu.

Rồi đến một ngày nọ, khi trời chạng vạng ngả về chiều, ô tô

ngoài đường đã lác đác lên đèn, cô bỗng bắt gặp chính mình
đứng trên hiên nhà, trân mắt tìm bóng xe đạp của Rustom trở
về. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Cô tự nhủ, thế là
quá đủ rồi. Ve vãn sự điên dại là một chuyện; nhưng khi sự điên
dại bắt đầu đáp trả, đó là lúc nên dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.